Chương trước
Chương sau
“Ngươi...”, lão ta tái mặt muốn bỏ đi nhưng tốc độ của Diệp Thành lại quá nhanh, chỉ một bạt đã khiến ông ta ngã nhào, tên thanh niên bên cạnh khó hóng tránh thoát, bị cái bạt của Diệp Thành bạt cho bay đi.

Không lâu sau đó, hai túi đựng đồ bị Diệp Thành đoạt về.

“Được, được lắm”, lão già và tên thanh niên yêu dị lảo đảo, mặt mày hung tợn.


“Cút”, Diệp Thành gằn giọng như tiếng sấm rền chấn động hư thiên.

“Ngươi chuẩn bị chịu cơn phẫn nộ của Hoá Long Tông đi”, hai người quay người bay đi, trong lúc này còn không quên đưa theo lão già mặc hắc bào đang sống dở chết dở.

“Thánh Chủ uy võ”, ba người bọn họ vừa đi, bên dưới nhất loạt hô hào.

“Thánh Chủ, đây...”, Lưu Năng thân là thành chủ cau mày nhìn Diệp Thành.

“Vừa rồi ta hỏi người chuyển kiếp rồi, Hoá Long Tông chỉ có một Thánh Nhân, chúng ta không cần phải sợ”.

“Nhưng đó là Thánh Nhân mà”.

“Đại Đế còn bị ta diệt, ta phải sợ Thánh Nhân sao?”, Diệp Thành bật cười quay người vào trong cổ thành.

“Cũng đúng”, Lưu Năng gãi đầu đi theo.

“Ra vẻ được lắm”, Diệp Thành vừa bay xuống, Tư Đồ Nam đã tiến lên, một tay còn kéo theo Dạ Như Tuyết.

“Bớt bớt đi”.

“Ca rất coi trọng ngươi đấy”, Tư Đồ Nam vỗ vai Diệp Thành tỏ ra hào hứng.

“Ca cũng đánh giá ngươi cao lắm đấy”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn Dạ Như Tuyết bên cạnh Tư Đồ Nam, bị Diệp Thành nhìn như vậy, Dạ Như Tuyết mặt mày đỏ lựng.

“Ta rất thích phong thái này của ngươi”, Long Nhất cũng tới, vả lại tay còn kéo theo Mộ Dung Diệu Tâm.

“Được đấy, mỡ lại để miệng mèo rồi”, Diệp Thành liếc nhìn Long Nhất rồi lại nhìn sang Mộ Dung Diệu Tâm, hắn bất giác tặc lưỡi, cũng giống như Dạ Như Tuyết, Mộ Dung Diệu Tâm đỏ mặt, đúng như ngươi ta nói, nữ tử được tận hưởng trông cũng khác hẳn.

“Để miệng mèo thì sao?”, Long Nhất mặt dày, tỏ ra tự hào, nói rồi không quên ôm Mộ Dung Diệu Tâm vào lòng, nhìn Diệp Thành cười đê tiện: “Nào, gọi ta một tiếng sư thúc đi”.

“Huynh biến đi cho ta”, Mộ Dung Diệu Tâm dẫm cho Long Nhất một cái, đỏ bừng khuôn mặt.

“Còn ngại gì nữa chứ”, Long Nhất vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “muội là sư thúc của hắn, ta và muội lên giường rồi thì hắn chẳng phải gọi ta là sư thúc sao? Con người ta xưa nay rất coi trọng vai vế”.

“Huynh còn nói nữa”.

“Mộ Dung sư thúc, người có quan ngại nếu ta đánh tên này không?”, phía này, Diệp Thành đã xắn tay áo.
“Không cần nể mặt ta”, Mộ Dung Diệu Tâm nói rồi lùi về sau một bước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.