Chương trước
Chương sau
Nếu như chúng ta không đưa thì sao?

Lời nói của Diệp Thành vang vọng khắp thiên địa.

Một câu nói khiến cho người chuyển kiếp của Đại Sở trong cổ thành đồng loạt lấy vũ khí ra.


Những năm gần đây bọn họ bị đàn áp đủ thảm rồi, cơn phẫn nộ đã kìm nén bao nhiêu năm, lúc này Diệp Thành công khai khai chiến, bọn họ cũng không cần phải dè chừng nữa, đến cả Thiên Ma bọn họ còn không sợ thì cần gì phải sợ Hoá Long Tông?

Cùng lắm thì chết lần nữa thôi!

Người chuyển kiếp căn bản đều có suy nghĩ như vậy, bộ dạng chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.

Giấu đầu hở đuôi!

Trong không trung, người trung tuổi mặc hắc bào của Hoá Long Tông hắng giọng lạnh lùng, sau đó lập tức vươn bàn tay to tóm về phía Diệp Thành.

Thế nhưng hắn ta còn chưa bắt được Diệp Thành thì đã thấy một quyền chưởng màu vàng kim nghịch thiên giáng xuống, mặc dù chỉ là một quyền rất đơn giản nhưng lại mang theo quyền ý vô địch, bá đạo tuyệt đối.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, kẻ mặc hắc bào bị nổ tung cánh tay, cả cơ thể bay đi, cho tới khi bay ra xa cả tám nghìn trượng khiến một ngọn núi sụp đổ, đợi tới khi ngã xuống thì đã là cả vũng máu.

Ngươi...!

Lão già mặc áo tím và tên thanh niên yêu dị mặt mày tái mét.

So với bọn họ thì người chuyển kiếp của Đại Sở lại phản kháng không hề ít, chỉ một cú đánh đã có thể đánh bại cả Chuẩn Thánh, đây là khả năng chiến đấu vượt trội thế nào, rất nhiều người kinh ngạc như thể lại lần nữa nhìn thấy Thánh Chủ Thiên Đình khí thế thôn tính bát hoang năm xưa.

Diệp Thành bước ra khỏi phủ thành chủ, hắn cứ thế bay lên hư thiên, lạnh lùng uy nghiêm.

Trước đó hắn không hề tỏ thái độ phản đối khi bọn họ tới thu phí bảo vệ, là vì Hoá Long Tông bảo vệ Hoá Phàm Tinh nên nhận được chút báo đáp cũng là đương nhiên, tiền tài là vật ngoài thân, hắn không quan tâm tới điều này, thế nhưng Hoá Long Tông lại bắt Lưu Năng cống nạp chín nữ tử, điều này hết sức quá đáng, bọn họ đều là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Thấy Diệp Thành bay lên cao, lão già áo tím và tên thanh niên yêu dị lần lượt lùi về sau, vẻ mặt nhìn Diệp Thành rõ phần kiêng dè: “Ngươi...ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay các ngươi khiến ta không vui”, Diệp Thành vặn cổ, “cần tiền có tiền, lại còn đòi người?”

“Ta...ta cũng chỉ phụng mệnh mà làm thôi”, lão già áo tím và tên thanh niên yêu dị lại lần nữa lùi về sau.

“Vậy thì về nói với chủ của các ngươi, từ ngày hôm nay trở đi Hoá Phàm Tinh không cần Hoá Long Tông các ngươi bảo vệ nữa”, Diệp Thành lãnh đạm, “còn phí bảo vệ đó, nếu muốn thì bảo lão tổ của Hoá Long Tông đến lấy”.

“Ngươi...”

“Để lại túi đựng đồ, các ngươi có thể đi được rồi”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời hai người.

“Chúng ta là người của Hoá Long Tông, các hạ đừng ức hiếp người quá đáng”, lão già áo tím và tên thanh niên hắng giọng: “Nếu như đụng tới Hoá Long Tông của chúng ta thì ngươi chết chắc rồi”.
“Không đưa phải không? Vậy ta tự lấy”, Diệp Thành nói rồi sát phạt tới phía trước lão già áo tím.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.