Chương trước
Chương sau
Cô không còn đang phản kháng nữa và vẫn để Diệp Thành kéo đi, bàn tay ấm áp đó cho cô sự ấm áp vô tận, khiến cô không muốn phản kháng thêm, cô cảm nhận được người thanh niên này thân thiết vô cùng.

Vì sao? Vì sao?

Phía sau, tám Chuẩn Thánh thét gào xé tận tâm can: “Chúng ta không thù oán với ngươi, vì sao lại làm vậy?”


Diệp Thành bước ra khỏi cổ thành và nhanh chóng biến mất nhưng lại có một giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng vang lên: “Sự sinh tồn của vạn vực thương sinh được đổi lấy bằng chín mươi triệu anh hồn, cô ấy là một trong số những người tham gia vào trận chiên sđó, môi một ngọn núi, mỗi một dòng sông, mỗi một nhành cây ngọn cỏ, mỗi một sinh linh trong vạn vực thương sinh này, bao gồm các người đều đang nợ bọn họ”.



Đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành đưa Lâm Thi Hoạ tới một hẻm núi, hắn cầm chiếc khăn tay khẽ lau đi vết bẩn trên khuôn mặt cô.

Lâm Thi Hoạ không phản kháng lại, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi tay nắm chặt cái màn thầu vẫn chưa ăn hết, chốc chốc lại cắn một miếng ăn ngấu nghiến như thể lâu rồi chưa từng được ăn gì đó.

Diệp Thành nhìn mà sống mũi cay, đôi mắt hắn trào nước mắt.

Hắn vẫn nhớ tới một trăm năm trước, cô cũng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại nhưng vì cứu hắn mà thi triển cấm thuật thông linh bỏ mạng trên lưng thanh loan, bỏ mạng trong lòng hắn.

Hiện giờ cô đâu còn là Lâm Thi Hoạ phong hoa tuyệt đại của một trăm năm trước nữa, trong mắt cô chỉ toàn nỗi sợ hãi, toàn thân đầy thương tích do thời gian để lại.

Ta tới muộn rồi!

Diệp Thành khẽ lau khuôn mặt cô, hắn thay cô gạt đi những lớp bụi bẩn nhưng lại không thể gạt đi dấu vết của thời gian.

Ở bên, Long Nhất tĩnh lặng nhìn mà không kìm lòng nổi.

Lâm Thi Hoạ, đồ nhi duy nhất của Thái Hư Cổ Long, nếu luận về vai vế thì hắn còn là sư thúc của Lâm Thi Hoạ nữa.

Haiz!

Sau tiếng thở dài, Long Nhất thu lại suy nghĩ, hắn nhìn sang Diệp Thành, “vì sao không mở kí ức tiền kiếp cho cô ấy?”

“Không phải không mở mà là không thể mở”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Không thể mở? Là ý gì?”

“Trong ba hồn bảy phách, cô ấy thiếu một hồn ba phách”, Diệp Thành chậm rãi nói, “theo sự suy đoán của ta thì có liên quan đến thông linh cấm kị mà cô ấy thi triển ở tiền kiếp, cô ấy đã hiến tế một phần hồn và ba phần phách của mình nên sau khi luân hồi chuyển kiếp, một phần hồn và ba phần phách của cô ấy vẫn trong Minh Giới mênh mông kia”.

“Minh Giới?”, Long Nhất cau mày như biết được đó là sự tồn tại thế nào.

“Cũng chính vì vậy mà cô ấy thân mang tu vi lại thần trí không ổn định, không biết làm thế nào để hấp thu linh khí, chỉ dựa vào cách ăn thực vật để sinh sống”, Diệp Thành lại lên tiếng, “một người mất đi hồn và phách như cô ấy không thể nào mở được kí ức tiền kiếp, nếu cố tình mở thì chắc chắn hồn phách sẽ tiêu tán”.
“Vậy có phần khó khăn rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.