Chương trước
Chương sau
Máu tươi bắn vọt, một nửa cơ thể của Chuẩn Thánh áo tím bị một quyền của Diệp Thành đánh thành huyết vụ.

Lão già áo tím lảo đảo lùi về sau, còn chưa đứng vững thì một đạo tiên mang bá đạo đã bắn đến đâm xuyên thần hải, tu vi Chuẩn Thánh cũng theo đó mà bị phế bỏ hoàn toàn.


Tu...tu vi của ta!

Chuẩn Thánh áo tím thét gào không thể chấp nhận sự thật này.

Bịch!

Cuối cùng cơ thể của Chuẩn Thánh lảo đảo, ông ta không thể đứng vững nổi, “bịch” một tiếng quỳ phịch xuống đất.

Tu vi bị phế bỏ hoàn toàn, ông ta không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa mà chỉ là đồ bỏ đi không hơn không kém.

Có lẽ cho tới lúc này ông ta mới thực sự biết thế nào là hối hận, ông ta tự cho rằng tu vi Chuẩn Thánh là thiên hạ vô địch nhưng lại không thể trụ nổi đòn đánh của một tu sĩ cảnh giới Hoàng, nếu biết Diệp Thành mạnh như vậy từ đầu thì ông ta không nên ra vẻ như vậy mà nên ngoan ngoãn quỳ xuống thì cũng không đến mức gặp đại nạn như lúc này.

Đây....đây....!

Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh khác lần lượt lùi về sau, vẻ mặt tái nhợt, sức mạnh của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ, đường đường là một Chuẩn Thánh nhưng lại bị phế đi tu vi hoàn toàn chỉ bằng một chiêu.

Lùi mãi lùi mãi, bảy Chuẩn Thánh này đột nhiên quay người, người nào người nấy bước vào hư thiên, đã không đụng được đến Diệp Thành thì chỉ còn cách bỏ trốn.

Thế rồi bọn họ vừa bay vào hư thiên thì đã bị một bàn tay màu vàng kim rợp trời nhấn xuống.

Phụt! Phụt! Phụt!

Bảy đạo tiên mang bay ra, máu tươi bắn vọt, tu vi của bảy tu sĩ Chuẩn Thánh lập tức tiêu tán sạch sẽ.

Tu...tu vi của ta!

Tiếng gầm gào vang dội, bọn họ không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa và cũng đã trở thành kẻ bỏ đi không hơn không kém, làm vậy còn khiến bọn họ khổ hơn là nhận lấy cái chết bởi tu vi chính là sinh mệnh của bọn họ!

Thấy vậy, Long Nhất bật cười lạnh lùng: “Bảo các ngươi quỳ các ngươi không quỳ, đây chẳng phải là kết cục các ngươi tự tìm lấy sao?”

A...!

Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh rít lên đau đớn, bọn họ quỳ rạp xuống đất và lúc này mới biết thế nào là hối hận, nếu như quỳ thì đã không tới mức này, đúng như Long Nhất nói, mọi thứ đều do bọn họ tự chuốc lấy.

Cho tới lúc này, bên trong cổ thành mới không còn bóng người đứng nữa, từng tiếng “bịch” vang lên, tất cả đều quỳ xuống đất, người nào người nấy run rẩy, sắc mặt tái nhợt y như Lâm Thi Hoạ lúc trước.

Diệp Thành đi rồi, một tay hắn kéo Lâm Thi Hoạ còn đang run rẩy với ánh mắt kinh hãi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.