Nhìn mãi nhìn mãi Diệp Thành chợt xoa cằm, hắn liếc nhìn Long Nhất từ đầu tới chân.
Thấy ánh mắt không bình thường của Diệp Thành, Long Nhất chợt cảm thấy không được tự nhiên.
Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Diệp Thành đặt tay lên vai Long Nhất, cũng không quan tâm xem Long Nhất có đồng ý hay không, hắn cứ thế kéo tên này vào một con hẻm.
Làm gì vậy?
Không lâu sau đó, bên trong con hẻm liền vang lên tiếng hét của Long Nhất.
Không lâu sau đó, hai tên này đi ra khỏi con hẻm.
Khác với lúc đi vào đây ở chỗ Long Nhất bị đánh tới mức bầm dập sưng húp mặt mày.
Quan trọng nhất không phải điểm này mà là mái tóc màu đen phóng khoáng của Long Nhất đã bị cạo sạch, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn đã trọc lốc như hàng trăm năm trước.
Nhìn thế này vẫn ưng mắt hơn!
Diệp Thành xoa cằm, cái đầu bóng loáng của hắn trông thế nào cũng thấy vui mắt.
Long Nhất mặt mày tối sầm cả lại.
Đi thôi!
Diệp Thành toét miệng cười, hắn quay người bước vào dòng người đông đúc.
Tiện nhân!
Long Nhất liên miệng mắng chửi đi theo.
Sau khi bọn họ rời đi, hai con chó một đen một trắng ngoái cổ nhìn theo hướng cả hai mà thẫn thờ, chúng không biết bọn họ là người biến thành, trươc đó còn dám cướp địa bàn với chúng nữa.
Phía này, Diệp Thành và Long Nhất đã xuất hiện trong vài góc của cổ thành và đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/625428/chuong-3239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.