Chương trước
Chương sau
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi bể dâu.

Thân chó của Long Nhất bất giác run rẩy: “Cuối cùng ngươi cũng không để chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở bỏ mạng oan uổng”.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì.


Nhưng Long Nhất thân là một phần tàn hồn của Long Đế đã thay đổi cái nhìn với Diệp Thành, một nửa Hoang Cổ Thánh Thể có thể địch lại cả Đại Đế, chiến tích này có thể sánh ngang với Đế Hoang của vạn cổ.

Đế Hoang đã viết nên một đoạn thần thoại độc chiến với Ngũ Đế còn Diệp Thành mở ra tiên hà chu sát Đại Đế.

Khi hắn ta còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã truyền tới một đoạn thần thức, có liên quan tới những việc và người của Đại Sở.

Cơ thể Long Nhất run lên, trong thần thức đó, hắn đã tìm được bóng hình kia, cô tên là Mộ Dung Diệu Tâm, trăm năm trước bỏ mạng trong lòng hắn và hắn đã lập ra lời thề kiếp sau sẽ tới rước cô.

Thấy vậy, Diệp Thành thở dài: “Ta chưa tìm thấy cô ấy, nhưng chắc chắn cô ấy ở Chư Thiên Vạn Vực”.

“Rồi sẽ tìm thấy thôi”, đôi mắt Long Nhất nhoà lệ.

“Nói vào chuyện chính đi”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất, “ngươi là tàn hồn của Long Đế, ngươi có biết Côn Luân Hư, Đại La Chư Tiên, Thần Điện và Đại Hạ Thần Triều không? Ta cần nhanh chóng tìm thấy những nơi này”.

Có điều, điều khiến Diệp Thành phải nuối tiếc đó là Long Nhất vừa nghe đã lắc đầu: “Ta không có những kí ức này, Long Đế chính là chí tôn của thời Thái Cổ, thời đại đó đa phần vẫn chưa có những nơi mà ngươi nói”.

Diệp Thành cau mày, Long Nhất nói có lý, chí tôn dù có mạnh thì cũng khó có thể biết được việc của hàng triệu năm sau.

Đi thôi, bọn họ đi rồi!

Long Nhất ngẩng đầu nhìn hư thiên.

Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn, ông lão béo kia đã rời đi cùng với Cô Lam, bọn họ bay ra khỏi tinh không mà vẫn không ngừng mắng chửi, nữ tử tóc tím và lão già tóc đen kia cũng tỏ ra bất lực đành quay người rời đi.

Thấy vậy, Long Nhất định quay người đi nhưng bị Diệp Thành kéo lại.

Sự thực chứng minh hành động của Diệp Thành rất chính xác, bốn người vừa rời đi lập tức quay lại.

Ngươi biết nhiều đấy!

Long Nhất bĩu môi, nếu không phải Diệp Thành kéo hắn lại thì lúc này khung cảnh đã rất náo nhiệt rồi.

Đi thôi!

Không tìm được nên tên ông lão béo kia thầm mắng chửi sau đó lại lần nữa rời đi, lần này thì ông ta đi thật.

Sau khi bọn họ đi chưa lâu Diệp Thành và Long Nhất mới lần lượt hoá về hình người ban đầu.

Sau khi hoá thành hình người, cả hai đưa mắt nhìn nhau và bất giác ho hắng, vẻ mặt vô cùng kì quái.

Bọn họ một người là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, một người là Hoang Cổ Thánh Thể với huyết mạch có thể sánh ngang Đại Đế, trước đó lại biến thành một con chó, việc này nếu đồn ra ngoài thì không biết Thái Hư Long Đế và các tiền bối Thánh Thể có chui từ quan tài ra mà dẫm chết hai tên này không nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.