Chương trước
Chương sau
“Ra giá đi, ta muốn thanh kiếm này”, thanh niên tóc màu bạc cười thích thú nhìn Chu Ngạo.

“Không bán”, Chu Ngạo lãnh đạm cất lời, cất kiếm Vô Cực đi.

“Thánh tử nhà ta ưng ý kiếm của ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng có không biết điều”, lão già áo đen sau lưng thanh niên đó hừ lạnh, uy áp cảnh giới Hoàng chợt xuất hiện, hiển nhiên là đang ỷ thế hiếp người.


“Thế giới này làm sao vậy? Đòi mua mà cũng có lý lẽ thế này à”, Diệp Thành thở dài.

“Không liên quan đến ngươi, cút đi”, lão già áo đen nhìn Diệp Thành.

“Đúng là không biết điều”, Diệp Thành không nhiều lời, vung ra một chưởng.

“Tự tìm cái chết”, lão già áo đen hừ lạnh, lập tức vung tay lên, lăng thiên chém về phía Diệp Thành, thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng nhếch miệng, dường như đã nhìn thấy cảnh Diệp Thành chết thảm.

Tuy nhiên bức tranh đẫm máu trong tưởng tượng của họ lại không xuất hiện.

Diệp Thành không bị một chưởng chém chết mà ngược lại là lão già áo đen, ông ta bay ra ngoài, lộn nhào hai chục lần trong tinh không rồi mới ngã xuống, lúc đáp đất thì miệng đã hộc máu tươi.

Thế này…

Thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng chợt biến sắc.

Diệp Thành thoải mái xoay khớp cổ, ung dung nói: “Giao hết bảo bối đáng tiền ra đây”.

“Đạo hữu đừng ức hiếp người quá đáng”, lão già áo trắng lạnh lùng nói.

“Câu này của ông không đúng rồi”, Diệp Thành cười tủm tỉm nhìn lão già áo trắng: “Vừa nãy là các ông ra tay trước, không vừa ý mình là ra tay, ta chưa thấy ai như vậy đâu”.

“Ngươi…”

“Đừng nhiều lời”, Diệp Thành ngắt lời ông ta: “Giao bảo bối ra đây rồi đi mau đi”.

“Ngươi biết ta là ai không?”, thanh niên tóc màu bạc chợt lùi lại một bước rồi hét lớn: “Ta là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh, nếu ngươi dám động đến ta thì lão tổ của Thanh Diệu Tinh ta sẽ không tha cho ngươi đâu”.

“Ta quan tâm ngươi ở tinh nào”, Diệp Thành đuổi theo.

“Thánh tử mau đi đi”, lão già áo trắng chợt hô lên, tỏ lòng trung thành chắn ở phía trước, nhưng thể hiện chưa được một giây đã quỳ xuống, nhận ngay một chưởng của Diệp Thành.

“Đi đâu?”, sau khi xử lý lão già áo trắng, Diệp Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn lao tới, đuổi theo đến mức thanh niên tóc bạc phải quỳ xuống.

“Thanh… Thanh Diệu Tinh sẽ không tha cho ngươi đâu”, thanh niên kinh hãi nhìn Diệp Thành.

“Ta chỉ cướp tiền không cướp sắc, xem ngươi sợ chưa kìa”, Diệp Thành vung tay, một chưởng đánh ngất hắn ta.

Chuyện sau đó Diệp Thành làm rất điêu luyện, dù là thanh niên tóc bạc hay hai lão già đều bị hắn cướp hết, trên người chỉ còn lại một cái quần đùi.

Nhìn thấy cảnh này, Chu Ngạo không khỏi ho khan.
Ai có thể ngờ được đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình, Hoàng đế của Đại Sở, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn bát hoang lại là một tên thế này, nhìn thế nào cũng thấy giống tên lưu manh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.