Chương trước
Chương sau
Diệp Thành cõng Chu Ngạo trên lưng, bước đi chầm chậm trên tinh không.

Không biết đến lúc nào Chu Ngạo mới tỉnh lại, chán chường im lặng.

Diệp Thành không an ủi, nỗi đau này vài lời nói không thể chữa lành mà cần thời gian xoá nhoà, hai người cứ im lặng như vậy, bước đi trong tinh không như hai du khách.


Ngày và đêm luân phiên, trăng đi mặt trời lại đến.

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Khi bình minh ngày thứ tư tới, hai người mới dừng lại trên một khoảng tinh không.

Xa xa có một cổ tinh, kích thước tương đương Xích Diệm Tinh, có sự sống, dù cách rất xa Diệp Thành cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tu sĩ, trong đó có không ít khí tức mịt mờ.

Diệp Thành đi tới nhưng không bao lâu lại đi ra, vẻ mặt hắn tiếc nuối vì không tìm được người chuyển kiếp.

Hai người lại lên đường, theo lộ tuyến và phương hướng Diệp Thành đã vạch ra, mỗi khi nhìn thấy một cổ tinh, hắn đều đi vào xem.

Nhưng vận may của họ có vẻ không được tốt lắm, hơn nửa tháng trôi qua, họ đã đi qua hơn mười cổ tinh, có tu sĩ cũng có người phàm nhưng không tìm thấy người chuyển kiếp nào của Đại Sở.

Tuy không tìm được người chuyển kiếp, nhưng Chu Ngạo chán chường đã lại có tinh thần, dường như đã có mục tiêu sống, đó là cùng Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.

Lại là một hành trình dài, hai người miệt mài tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ cổ tinh có sự sống nào.

Nhưng vẫn không có kết quả.

Diệp Thành rất bất lực, lấy bình rượu ra nhân tiện đưa cho Chu Ngạo một bình: “Cứ tiếp tục tìm thế này thì tám trăm năm cũng không tìm ra, Chư Thiên Vạn Vực đúng là quá rộng”.

“Chúng ta có rất nhiều thời gian”, Chu Ngạo cười thăng trầm, giọng nói khàn khàn: “Rồi sẽ tìm được thôi”.

“Ừm, ta tin là vậy”, Diệp Thành mỉm cười đưa một túi đựng đồ cho Chu Ngạo: “Bảo tàng của nhà họ Hoàng, nó sẽ giúp cho huynh lên đến đỉnh phong”.

“Ngươi giữ lại đi!”

“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành nhét cho hắn ta: “Thế đạo này quá hỗn loạn, huynh cần trưởng thành trong thời gian ngắn nhất có thể, bảo tàng của nhà họ Hoàng sẽ là trợ thủ đắc lực cho huynh trên con đường tu đạo”.

“Cảm ơn”, Chu Ngạo không từ chối nữa, nhưng bàn tay cầm túi đựng đồ lại siết chặt hơn.

“Nó cũng nên về lại với chủ rồi”, Diệp Thành phất tay lấy ra một thanh kiếm, đưa cho Chu Ngạo. Đó là kiếm Vô Cực, là thần kiếm bản mệnh kiếp trước của Chu Ngạo, một trăm năm trước sau khi Chu Ngạo chết trận, Diệp Thành đã nhặt nó và mang theo bên mình cả trăm năm, bây giờ đã tìm được hắn ta đương nhiên phải trả lại.

“Một trăm năm rồi”, Chu Ngạo nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm Vô Cực, nó giống như kiếm Thái Cực của Liễu Dật, đều là thứ được Huyền Thần đúc năm xưa rồi truyền lại cho Ngọc Cơ và Vân Khâu, truyền tới thế hệ này.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.