Khương Thái Hư từng nói cái đỉnh đó không hề đơn giản.
Những năm nay Diệp Thành vẫn luôn mang nó theo mình, hắn biết cái đỉnh đó bất phàm, cũng không ngờ rằng có thể thấy một cái đỉnh giống y hệt ở đây.
“Một trăm nghìn nguyên thạch, không trả giá”, thấy Diệp Thành nhìn chăm chú, lão già kia lên tiếng.
“Mười nghìn”, Diệp Thành giơ tay lên.
Ta không hét giá vậy đâu”, lão già giảo hoạt chép miệng.
“Ta chỉ trả đúng mười nghìn”, Diệp Thành gãi tai đáp lời, hắn mang không ít nguyên thạch nhưng dù gì cũng là tiền, bớt được ít nào hay ít nấy.
“Chín mươi nghìn”, lão già giảo hoạt bớt cho hắn một chút.
Diệp Thành không đáp lời giơ hai ngó tay lên.
Lão già giảo hoạt thấy vậy thì liếc nhìn Diệp Thành sau đó giơ ngón tay thể hiện số tám.
Diệp Thành lắc đầu giơ ba ngón tay.
Lão già kia lại nhìn Diệp Thành giơ ra bảy ngón tay.
Và cứ như vậy, cả hai không ai nói lời nào, bọn họ chỉ giơ tay ra hiệu khiến những người qua đường cảm thấy khó hiểu, người không biết còn tưởng hai người này đang chơi trò đố số.
Không biết mất bao lâu cả hai mới giơ tay tỏ ý tán đồng.
Diệp Thành cầm cái đỉnh đi, còn lão già kai thu về năm mươi nghìn nguyên thạch, cũng may lão già đó không biết nhìn đồ, nếu mà biết thì đừng nói là năm mươi nghìn, năm trăm nghìn chưa chắc lão ta đã bán.
Diệp Thành rời khỏi sạp hàng và tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/625163/chuong-2974.html