Chương trước
Chương sau


Diệp Thành bước đi chầm chậm trên tinh không, nhìn ngó khắp nơi nhưng không phát hiện có gì không ổn.

Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại, mở Tiên Nhãn ra nhìn chăm chú vào bức tranh, dùng Tiên Nhãn thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.

Người vẽ bức tranh này là một tu sĩ, trong tranh dung hoà một số linh hồn lạc ấn, có phần giống với luyện đan, không tìm được manh mối ở tinh không, Diệp Thành cũng có thể thông qua bức tranh để tìm ra dấu vết.


Chẳng bao lâu, Diệp Thành nhìn thấy một bóng người cực kỳ mơ hồ, không thể thấy rõ khuôn mặt.

Diệp Thành khẽ hô một tiếng trong lòng, ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Luân kích hoạt bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá lần nữa, muốn nhìn thấu hình bóng mờ ảo ấy, Chu Thiên Diễn Hoá trong mắt cũng nhanh chóng xoay chuyển, nhẩm tính thân phận người đó.

Ào ào ào! Ào ào ào!

Bức tranh rung lên, kêu ào ào ào.

Sau đó một tia tiên quang mờ nhạt xuất hiện, bao phủ bề mặt bức tranh, mà bóng người mơ hồ ấy cũng vì tiên quang xuất hiện mà càng trở nên mờ ảo, như mộng như ảo, càng không thể nhìn thấu.

Không ổn!

Nhìn một lúc, tính một hồi, vẻ mặt Diệp Thành chợt thay đổi, hắn vội vàng thu hồi Tiên Nhãn và thần thông.

Nhưng hắn vẫn chậm, thần hải sôi lên, còn hắn thì hộc ra một búng máu.

Khoé mắt trái của hắn có một giọt máu đen chảy ra, dường như đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, phạm phải sự tồn tại cường đại không nên phạm, để rồi bị thương nặng bởi sức mạnh bí ẩn từ trong bóng tối.

Tiên Nhãn gặp phản phệ nên đã tự phong ấn.

Không ngờ lại là Chuẩn Đế!

Diệp Thành lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, trong miệng không ngừng trào máu, hắn đã tính ra được người vẽ tranh là Chuẩn Đế.

Chuẩn Đế là tồn tại tối cao, dù là tranh người đó vẽ thì không phải ai cũng có thể vọng tưởng nhìn thấu.

Diệp Thành lúc này là một ví dụ điển hình, chỉ mới nhìn thoáng qua mà Tiên Nhãn đã gặp phản phệ tự phong ấn, còn hắn thì bị sức mạnh thần bí tấn công, suýt nữa bị tiêu diệt tại chỗ.

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Thành hấp tấp khoanh chân ngồi xuống, toàn thân hắn lúc này đã máu chảy đầm đìa.

Nhìn kỹ lại thì thấy thân thể Diệp Thành bị bao quanh bởi những đạo tắc khó hiểu, trói buộc đạo và phá huỷ đạo căn của hắn.

Đó là đạo của Chuẩn Đế, Diệp Thành nhìn trộm Chuẩn Đế nên bị đạo của Chuẩn Đế phản phệ trở lại, hắn cần trấn áp đạo này, nếu không sẽ càng bị thương nặng hơn, đây chính là khoảng cách giữa cảnh giới Thiên và Chuẩn Đế.

Ma đạo, mở!

Diệp Thành nhắm mắt lại, khẽ hô một tiếng, mở ma đạo gia trì hỗn độn đạo của mình, điên cuồng trấn áp đạo của Chuẩn Đế.

Tinh không trở nên vô cùng tĩnh lặng, vô cùng trống trải.

Vùng tinh không này quá rộng lớn, nếu không nhìn kỹ còn không biết giữa tinh không có một người đang ngồi xếp bằng ở đây.

Không biết bao lâu trôi qua vùng tinh không này mới có người đặt chân đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.