Chương trước
Chương sau


Thế nào?

Thấy Diệp Thành ra ngoài, Mục Huyền Công vội tiến lên trước.

Lão tổ đang độ kiếp!


Diệp Thành nói rồi không quên nhìn tinh không tứ phương, quả thực không hề xuất hiện dị tượng độ kiếp, sự thực chứng minh suy đoán của hắn là chính xác, hố đen không gian quả thực có thể che đị dị tượng độ kiếp.

“Không có dị tượng độ kiếp, phía Thanh Long Tinh sẽ không biết Chu Tước đang độ kiếp”, Mục Huyền Công vô cùng kích động.

“Chỉ cần qua mấy ngày này là được”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ta đi bố trí phòng ngự, tránh Thanh Long Tinh tới xâm phạm”, Mục Huyền Công nói rồi lập tức rời đi.

“Tiền bối xin dừng chân”, Diệp Thành ngăn Mục Huyền Công lại, “mọi thứ làm như cũ vẫn hơn, nếu điều binh tăng thêm phòng ngự thì ngược lại kéo theo sự nghi ngờ của Thanh Long Tinh, nếu bọn chúng đánh tới đây thì nguy to”.

“Không ngờ ngươi còn rất hiểu binh pháp”, Mục Huyền Công mỉm cười.

“Đạo về binh, thật thật giả giả, hư hư thực thực chính là đấu về pháp”, Diệp Thành mỉm cười.

“Vậy thì ta nghe theo ngươi”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu, ông ta nhìn vào tinh không, không biết vì sao có Diệp Thành ở đây lại khiến ông ta yên tâm hơn phần nào, U Đô cũng nhờ có hắn mà vượt qua kiếp nạn.

Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi, hắn lấy vò rượu ra sau đó ngẩng đầu nhìn trời như thể trông thấy sơn hà bao la rộng lớn và Ngọc Nữ Phong yêu dấu dù cách đó vô số vạn dặm.

Có điều, Ngọc Nữ Phong lúc này quả thực có hai bóng người đang đứng đó.

Một nam một nữ như trong mộng ảo, một người là Đông Hoàng Thái Tâm, một người là Phục Nhai, không ai biết bọn họ tới đây làm gì, cũng không ai biết bọn họ đứng trên Ngọc Nữ Phong.

“Thần nữ, người chắc chắn đã trông thấy Diệp Thành sao?”, Phục Nhai đảo mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Không chỉ Diệp Thành mà còn có Diệm Phi”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.

“Không thể nào”, Phục Nhai lắc đầu, nói, “Diệp Thành quay về thì ta không thể không biết, còn Diệm Phi, ba nghìn năm trước đã quy tịch, sao có thể xuất hiện ở Đại Sở?”

“Đế đạo tiên thuật, mộng hồi thiên cổ”.



Trong màn đêm, Diệp Thành đã quay về tầng thứ tám, hắn mở Tiên Luân Nhãn, đảo mắt nhìn linh sơn Đan Phủ một lượt.

Trong một tiểu viên, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đang luyện đan.

Khả năng thiên bẩm của hai người bọn họ rất cao, mới chỉ trong mọt đêm đã có thể luyện ra linh đan hai vân, còn mạnh hơn hắn năm xưa.

Có điều, một người làm sư phụ như hắn không phải không có công lao gì, những gì hắn truyền cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đều là tinh tuý trong luyện đan, có ý cảnh, cũng có ngụ ý, không khác gì tận tay chỉ dạy, đó chính là pháp tốc thành.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.