Chương trước
Chương sau

“Đó chính là Đại Sở, là quê hương của vãn bối”.

“Đại Sở, quê hương của ngươi?”, Nhược Thiên Chu Tước thầm nhủ, bà ta cau mày, càng nghĩ càng khó hiểu.


“Có lẽ đó cũng là quê hương của người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn Nhược Thiên Chu Tước với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, mọi sự việc diễn ra trong mơ hắn thực sự không thể giải thích nhưng thân phận kiếp trước của Nhược Thiên Chu Tước thì có lẽ đúng như hắn nghĩ, chính là Diệm Phi, còn người mà bà ta vẽ là Thần Hoàng”.

“Có lẽ vậy”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười mỏi mệt, bà ta vẫn nhìn Diệp Thành, “ta cần phải độ kiếp rồi, có thể sẽ sống mà cũng có thể phải chết, lão thân có một thỉnh cầu, mong vãn bối đồng ý”.

“Vãn bối xin lắng nghe”, Diệp Thành chắp tay, nói.

“Thành thân với Linh Nhi”.

“Tiền bối xin đừng như vậy, vãn bối và U Đô không thể dùng liên hôn về chính trị để ràng buộc được”, Diệp Thành mỉm cười, “dù người không còn trên đời thì vãn bối cũng vẫn bảo vệ U Đô, Diệp Thành còn thì U Đô còn”.

“Ân tình này Chu Tước mãi mãi không bao giờ quên”, Nhược Thiên Chu Tước nhắm mắt, bà ta mỉm cười như được an ủi phần nào, thế rồi bà ta như không còn âu lo gì nữa, giải toả áp lực về kiếp số, bên trong cơ thể có ánh sáng lan toả, bao trùm lấy tử khí của bà ta.

Tiếp đó, một đạo thần hồng phóng ra khỏi cơ thể, hoá thành một con chim hồng tước khổng lồ, choán mắt trong hố đen.

Diệp Thành nghiêng đầu nhìn, hắn nhìn chim hồng tước mà có phần kiêng dè, nó mang theo uy lực của bậc thánh nhân, không phải tu vi Chuẩn Thánh có thể so bì.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước, bà đã bắt đầu độ kiếp, toàn thân từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, tứ chi bách hài đều có lôi điện như muốn xé tan thân thể già nua ấy.

Thấy vậy, Diệp Thành cảm thấy có phần xót xa.

Thiên nhân ngũ suy, kiếp số của bản thân còn hơn cả lôi phạt của trời cao.

Thế rồi Diệp Thành giơ tay lên, hắn liên tục bấm đốt tay, dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính toán vận mệnh của Nhược Thiên Chu Tước.

Có điều, điều khiến hắn phải bất lực đó là mệnh cách của Nhược Thiên Chu Tước quá cao, có một luồng sức mạnh thần bí che đi huyền cơ, cho dù là Chu Thiên Diễn Hoá cũng không thể phá được, muốn tính toán số mệnh của bà thì ít nhất hắn phải tiến giới tới cảnh giới Hoàng mới có khả năng, đây chính là sự kiểm soát có sẵn.

Bà ấy có lẽ là Diệm Phi, nhất định là Diệm Phi!

Diệp Thành thu lại thần thông, hắn tĩnh lặng nhìn Nhược Thiên Chu Tước, vì đã từng gặp trong mộng cảnh ở Đại Sở nên càng khiến Diệp Thành quả quyết hơn.

Thế nhưng cuối cùng hắn Diệp Thành cũng kiềm chế lại, hắn không sử dụng bí thuật nghịch thiên về kí ức kiếp trước với Nhược Thiên Chu Tước.

Đối với một tu sĩ Chuẩn Thánh mà nói thì đụng chạm tới kí ức kiếp trước là việc làm cấm kị, chỉ cần không may sơ xuất sẽ gặp ma chướng, chắc chắn ảnh hưởng tới việc độ kiếp số thiên nhân ngũ suy nên Diệp Thành không dám cược, hắn cũng không thể cược được.

Diệp Thành cần phải đợi, đợi Nhược Thiên Chu Tước tiến giới tới cảnh giới Thánh Nhân, không có rào cản là kiếp số thì có lẽ hắn có thể thử.
Cuối cùng, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước lần cuối rồi ra khỏi hố đen không gian.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.