Diệp Thành sững sờ.
Nhược Thiên Chu Tước cũng ngẩn ra.
Hai người đứng đó thẳng tắp, một người như ngọn giáo, một người như trụ gỗ, vẻ mặt ai nấy đều ngỡ ngàng, kinh ngạc.
Đây… là mơ?
Hai người hỏi cùng một câu hỏi.
Ầm!
Ngay khi lời này vừa cất lên, thế giới biến thành những mảnh vụn, mọi thứ trước mắt đều tan biến trong mây mù.
A…!
Trong đại điện Đan Phủ, Diệp Thành đột nhiên mở mắt ra.
Ngây người chừng ba giây, Diệp Thành mới lật đật nhìn quanh, thấy đây là đại điện của Đan Phủ.
Tiểu hữu?
Khi Diệp Thành đang ngây người thì nghe thấy bên ngoài điện có người gọi mình, giọng nói già nua gấp gáp.
Diệp Thành lập tức đứng dậy, giải trừ phong ấn của đại điện thì thấy Mục Huyền Công đang đứng ở ngoài, hơn nữa vẻ mặt còn hơi lo lắng.
Đi theo ta!
Diệp Thành còn chưa kịp nói thì Mục Huyền Công đã đột nhiên bước tới, không nói lời nào đã kéo hắn đi.
Khi hai người xuất hiện lần nữa thì đã là trong rừng trúc tầng thứ chín nơi Nhược Thiên Chu Tước ở.
Tử khí nặng quá!
Còn chưa vào rừng trúc mà Diệp Thành đã cau mày, toàn bộ rừng trúc bị tử khí dày đặc bao trùm, trúc xanh cũng khô héo vì tử khí, cả rừng trúc không còn sự sống.
Diệp Thành không nói lời nào, nhanh chân cất bước đi vào.
Từ xa, hắn nhìn thấy một bà lão ngồi khoanh chân ở đó, mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/625100/chuong-2910.html