Chương trước
Chương sau



Các luyện đan sư trong Đan Phủ vẫn đang tận tâm luyện đan, đâu đâu cũng thấy luyện đan sư túm năm tụm ba, tụ tập thảo luận về ý cảnh luyện đan.

U Đô cũng rất bận rộn, Khô Nhạc thất thủ, nhà Chu Tước tiếp nhận sản nghiệp của ông ta một cách nhanh chóng, số lượng đông đảo, thế lực lớn mạnh, đến Nhược Thiên Chu Tước cũng phải giật mình.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.


Lại là một đêm tĩnh lặng, Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại.

Một cơn gió nhẹ không hiểu lòng người thổi vào đại điện, khẽ mơn trớn sợi tóc đen của Diệp Thành khiến người hắn hơi run lên, ý thức đi theo một con đường lạ, không biết sẽ đi tới đâu.

Đây là đâu?

Trong sương mù, Diệp Thành mở mắt, mờ mịt nhìn thế giới mơ hồ xung quanh, mây mù mờ ảo che khuất tầm nhìn của hắn.

Trong tiếng thì thầm của hắn, thế giới mờ ảo trước mắt dần hiện rõ, sông dài núi lớn, bức màn bí ẩn được vén lên, vùng đất rộng lớn lộ rõ vẻ thăng trầm thời cổ, đó là một vùng sơn hà rộng lớn, mênh mông vô tận.

Đây là… Đại Sở!

Người Diệp Thành run lên, hắn nhanh chóng nhìn chung quanh.

Đại Sở! Đại Sở!

Diệp Thành hưng phấn kích động, cực kỳ chắc chắn đây là nơi nào, hai mắt hắn đã ngấn lệ.

Bất giác, hắn bước lên trời cao như tia thần mang, vượt qua núi non sông lớn, lướt khắp vùng đất rộng lớn mênh mông, nhìn hết Bắc Sở lại nhìn đến Nam Sở, mỗi một ngọn núi một dòng sông, một nhành hoa một ngọn cỏ, một gốc cây một thân gỗ đều như trong trí nhớ, cực kỳ thân thiết.

Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại dưới một toà linh sơn.

Linh sơn rộng lớn được mây mù bao quanh, dày đặc mà mờ ảo tựa như chốn trần gian tiên cảnh.

Hằng Nhạc!

Diệp Thành nghẹn ngào, chạy lên linh sơn.

Hằng Nhạc về đêm vốn nên yên tĩnh nhưng lúc này lại có rất nhiều người đang đứng trên đỉnh núi.

Diệp Thành nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên, nhìn thấy Từ Phúc, Bàng Đại Xuyên, Đạo Giới Chân Nhân, Chu Đại Phúc, Hoắc Đằng, Đông Nhạc, Tề Nguyệt… Từng khuôn mặt quen thuộc hoàn toàn trùng khớp với ký ức khắc sâu trong lòng hắn, dù đã trăm năm nhưng vẫn không thay đổi.

Một trăm năm rồi, Diệp Thành, ngươi đã tìm thấy họ chưa?

Khi người Diệp Thành đang run lên thì nghe thấy những tiếng thì thầm này, hắn muốn đưa tay ra chạm vào họ nhưng tất cả đều là hư ảo, mở miệng gọi nhưng không ai nghe thấy, như thể hắn không tồn tại trong thế giới này.

Mơ!

Diệp Thành nở nụ cười tang thương, không gọi nữa, cũng không cố gắng chạm vào họ nữa.

Hắn lên Ngọc Nữ Phong, dừng lại đó rất lâu, không hề di chuyển, dù là mơ nhưng lại rất chân thực.

Diệp… Diệp Thành?

Đang nhìn, Diệp Thành chợt nghe thấy phía sau có giọng nói kinh ngạc vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên quay người.

Trong làn mây mù mờ ảo, Diệp Thành nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mơ hồ, người ấy mặc áo trắng hơn cả tuyết, không nhiễm chút bụi trần, nhìn kỹ thì thấy không ngờ lại là Nhược Thiên Chu Tước.

Tiền bối…!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.