Chương trước
Chương sau

Sau tám vị Hoàng Tử là Thánh Chủ của chín đại thế gia cũng như Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước xuất hiện, người nào người nấy đều không hề đến tay không, đến cả lão tổ của thế gia phía sau cũng vậy, bọn họ tặng quà rất rôm rả, còn dẫn cả hậu bối theo mình.

“Mời vào trong, mời vào trong”, phía Nhạc Sơn tươi cười tiếp đón, Khô Nhạc mừng thọ nên bọn họ không thể thiếu phần nhận quà.


“Được thôi, được thôi”.

“Lão tổ Chu Tước”, lại là tiếng hô vang lên, giọng nói còn vang vọng hơn so với từng lượt hô trước đó.

“Bái kiến lão tổ”, không chỉ phía Nhạc Sơn mà đến cả những người tới chúc thọ cũng lần lượt đứng dậy hành lễ.

“Hôm nay có việc hỉ, không cần đa lễ”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười lên tiếng.

“Chu Tước lão tổ giá lâm, thực sự là vinh hạnh to lớn của Khô Nhạc”, Khô Nhạc đích thân tiếp đón, những lễ nghĩa thể hiện bên ngoài đương nhiên vẫn cần.

“Chân Nhân, quà ít lòng nhiều nhé”, Nhược Thiên Chu Tước lật tay lấy ra một viên linh châu khiến ai nấy đều sáng mắt, như thể bọn họ nhận ra đó là vật gì, cũng biết nó quý giá thế nào.

“Lão tổ khách khí rồi”, Khô Nhạc mỉm cười, “mời người vào trong”.

“Được thôi”, Nhược Thiên Chu Tước đương nhiên không khách khí, nhìn những người tới đây chúc thọ bà ta không khỏi cảm thấy gượng gạo, bà ta mới là chủ của U Đô vậy mà thọ thần của Khô Nhạc cũng không hề kém cạnh bà ta là bao.

“Lão tổ thì đã sao?”, khi bà tao vừa vào trong, phía Nhạc Sơn đã cười khinh bỉ.

“U Đô sớm muộn gì cũng là của chúng ta”, so với bọn họ thì trong lòng Khô Nhạc lại thầm đắc ý, có điều khi thể hiện ra bên ngoài thì ông ta vẫn giữ bộ dạng cung kính vô cùng.

Nhược Thiên Chu Tước thấy vậy đương nhiên cũng cười khẩy trong lòng, vẻ mặt thì ta và ngươi tôn trọng lẫn nhau nhưng trong lòng lại thầm tính toán trừ khử đối phương, buổi yến tiệc mà đâu đâu cũng chỉ là diễn kịch.

Linh Đan Sơn vì sự xuất hiện của Nhược Thiên Chu Tước mà trở nên vô cùng náo nhiệt, đường đường là lão tổ của gia tộc Chu Tước mà cũng tới chúc thọ, có thể thấy sự coi trọng của phía gia tộc Chu Tước với Khô Nhạc, và điều đó càng khiến bọn họ kính nể Khô Nhạc hơn.

Không biết nếu bọn họ biết được trong cơ thể bọn họ có chú ấn do Khô Nhạc Chân Nhân để lại thì có đập bàn ngay tại chỗ không.

Ở vị trí trên cao, Khô Nhạc đã ngồi xuống, ông ta cảm nhận từng ánh mắt kính nể từ tứ phương, ông ta ngồi thẳng hơn một chút, bộ dạng cao cao tại thượng tận hưởng từng cặp mắt nhìn ông ta như nhìn thấy thần minh.

Thọ yến của ông ta quả thực hoành tráng, cả Linh Đan Sơn đều được bày vô vàn bàn rượu, những người có đủ tư cách tới đây chúc thọ đều không phải tầm thường.

Lại nhìn về đại điện của Linh Đan Các, từng món quà người ta nhận về có thể chất thành cả ngọn núi, không biết bao nhiêu bảo bối đáng giá, món nào cũng lấp lánh quang hoa, trông vô cùng choán mắt, đây rõ ràng là một cảnh tượng rực rỡ ở Linh Đan Các.

“Thật ái ngại”, Nhược Thiên Chu Tước liếc mắt nhìn mà bất giác ho hắng.

“Đúng là khiến người ta tức chết”, ở bên, Mục Huyền Công tặc lưỡi, ông ta cũng tới nhưng là giả trang tới đây, dùng bí thuật che đi huyền cơ, ở hiện trường ngoài Nhược Thiên Chu Tước thì không ai biết đó là ông ta.

“Đồ nhi chúc sư tôn vạn thọ vô biên”, khi cả hai người xuýt xoa thì phía Nhạc Sơn ở bên đã tiến lên trước xếp thành một hàng ngay ngắn, trong tay mỗi người đều cầm hộp ngọc giá trị, bên trong đựng những thứ bất phàm, sáu người âm thầm so kè, đây có thể coi là cơ hội lấy lòng tốt nhất.
“Thấy các đồ đệ như vậy, sư tôn rất vui mừng”, Khô Nhạc Chân Nhân vuốt râu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.