Chương trước
Chương sau


“Phổ độ chúng sinh”, Diệp Thành bật cười, “ta muốn hỏi ông, thế nào là chúng sinh?”

“Có người linh thì ắt có chúng sinh”.

“Thế nào là phổ độ?”


“Thi triển phật phát giúp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”.

“Hay cho câu thi triển phật pháp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”, Diệp Thành vặn cổ, “yêu cũng là linh, cô ta cũng là chúng sinh, phật pháp của ông giúp cô ta thoát khỏi bể khổ bao giờ chưa? Phổ độ mà ông nói chính là chia rẽ vô tình sao? Đây chính là từ bi của nhà phật sao? Pháp Hải, ông căn bản không biết thế nào là tình, cũng căn bản không biết thế nào lài yêu, phật vô tình thì ông có tư cách gì mà phổ độ chúng sinh?”

“Phật từ bi nhốt cô ta chính là giúp cô ta, đợi tới khi cô ta thành tâm quy y theo phật thì chính là thoát khỏi bể khổ”.

“Từ bi?”, Diệp Thành bật cười, hắn lập tức vung tay túm một tiểu tăng đang toạ thiền trong tự viện, một tay bóp cổ tiểu tăng đó rồi nhìn Pháp Hải cười, nói: “Tự phế tu vi trước mặt ta thì ta thả hắn đi”.

“Sát niệm quá lớn khó thành chính quả”.

“Sao? Không muốn dùng tu vi để đổi lấy mạng của tiểu tăng này à? Pháp Hải, lòng từ bi của ông đâu?”

“Thí chủ, bỏ gươm đao xuống thì sẽ thành phật”, trong lời nói của Pháp Hải còn mang theo phật âm vô thượng vang vọng khắp thiên địa.

“Gươm đao của ta đã từng cứu vạn vực thương sinh, còn ông, Pháp Hải? Ông có muốn dùng đao trảm đi tu vi cứu lấy cái mạng của tiểu tăng này giúp hắn thoát khỏi bể khổ không?”, Diệp Thành nhìn Pháp Hải: “Nếu như không muốn thì đừng nói về lòng từ bi của ông cũng đừng dùng phật pháp cao cao tại thượng đi phổ độ cái mà ông gọi là chúng sinh nữa”.

Nói rồi Diệp Thành giơ tay đưa tiểu tăng kia về vị trí cũ.

Tiếp đó, hắn bước vào Kim Sơn Tự tới bên dưới Lôi Phong Tháp.

Dừng chân!

Vị cao tăng canh giữ bên dưới Kim Sơn Tự nạt lên, người nào người nấy phật quang chiếu rọi chặn đường Diệp Thành.

“Thật nực cười”, trong điệu cười của Diệp Thành còn mang rõ vẻ châm biếm, “thế gian thống khổ mà các vị còn không đi cứu thương sinh, lại ở đây canh một con yêu lương thiện, lòng từ bi của các vị chính là cậu chuyện nực cười”.

“Thí chủ, đừng coi thường phật vô thượng”.

“Phật của các vị có tác dụng gì”?, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng tung ra một chưởng.



Rầm!

Màn đêm yên tĩnh bị tiếng động này phá vỡ.

Diệp Thành gạt bay chư tăng, đẩy Lôi Phong Tháp cứu Bạch Tố Tố bên trong ra ngoài.

Đạo hữu, huynh…!

Bạch Tố Tố thẫn thờ nhìn Diệp Thành và không hiểu vì sao một tu sĩ cảnh giới Thiên lại cứu cô ta ra khỏi Kim Sơn Tự.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.