Chương trước
Chương sau
Lý Tiêu nhận lấy uống một hơi, cả hai người ngồi trên tảng đá uống rượu thật đã nói chuyện năm xưa, nhớ người năm xưa, nói không hết bao thăng trầm của thời gian.

Cho tới khi màn đêm buông xuống cả hai người mới chìm vào im lặng, nhìn vào bầu tinh không vô tận.

Nhìn mãi nhìn mãi, Lý Tiêu bất giác nhìn về phía Kim Sơn Tự, ánh mắt dừng ở một bảo tháp, hắn không chỉ là Lý Tiêu, hắn còn là Hứa Tiên, kiếp trước mang biết bao kí ức, kiếp này lại không thiếu chuyện xảy ra.


“Nói ta nghe có chuyện gì?”, Diệp Thành nhìn về phía Kim Sơn Tự.

“Bọn họ bắt nương tử của ta rồi nhốt cô ấy trong Lôi phong Tháp”, Lý Tiêu nói với giọng khản đặc, nước mắt tuôn rơi.

“Cô ấy là xà yêu phải không?”, Diệp Thành lên tiếng.

“Cô ấy tên là Bạch Tố Tố, là một con xà yêu tu hành nghìn năm”, Lý Tiêu không vì chuyện Diệp Thành biết nương tử của mình là xà yêu mà tỏ ra kinh ngạc, hắn lặng lẽ đau đi nước mắt, “cô ấy là một con yêu lương thiện, giống như nữ bồ tát nhưng lại vì là yêu nên bị Pháp Hải nhốt trong Lôi Phong Tháp”.

“Thánh Chủ, người dẫn đường chỉ lối cho ta tu tiên lần nữa được không?, Lý Tiêu gạt đi nước mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt đầy hy vọng.

“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu.

“Đánh bại Pháp Hải, cứu nương tử của ta”.

“Ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, ngươi không đuổi kịp đâu”, Diệp Thành mỉm cười, “đến cả nương tử của ngươi tu đạo nghìn năm còn bị trấn áp, huống hồ là ngươi”.

“Một trăm năm không được thì ba trăm năm, ba trăm năm không được thì năm trăm năm, năm trăm năm không được thì một nghìn năm”, Lý Tiêu nắm chặt tay, trong dòng nước mắt còn loé lên ánh sáng mà trước nay chưa từng có, “năm tháng trôi đi, đạo tâm vững chắc thì sẽ có một ngày ta đánh bại được ông ta”.

“Ngươi đợi được những nương tử của người chưa chắc đã đợi được”, Diệp Thành lấy lại vò rượu chậm rãi đứng lên, “ở đây đợi ta”.

Nói rồi Diệp Thành bước vào hư thiên cứ thế di chuyển về phía Kim Sơn Tự.

Giữa bầu tinh không, bầu trời sao như những hạt cát bụi.

Kim Sơn Tự về đêm phật quang vạn đạo, sáng chói vô cùng, phổ chiếu khắp thế gian, phổ độ chúng sinh.

Diệp Thành đến rồi, hắn đứng ngoài Kim Sơn Tự nhìn một thiền phòng trong tự viện như thể trông thấy Pháp Hải đang khoanh chân gõ mõ dù cách cả lớp mây mù che khuất, hắn mỉm cười, nói: “Thánh tăng, ta muốn thương lượng một chuyện”.

“Thí chủ đêm khuya tới đây là vì việc gì?”

“Nghe nói Thánh Tăng đang nhốt một con xà yêu”.

“Đúng vậy”, Pháp Hải nói giọng điềm tĩnh, “cô ta và người phàm yêu nhau, vi phạm thiên đạo thường luân”.

“Nhưng ta nghe nói cô ta là một con yêu lương thiện”, Diệp Thành mỉm cười nói, “huống hồ hai người tâm đầu ý hợp, Thánh Tăng làm vậy có khác nào chia rẽ tình duyên đôi lứa, như vậy cũng là phạm phải thiền chỉ của phật môn”.

“Yêu là yêu, người và yêu không chung đường”.

“Nói thực thì khi gặp Thánh Tăng ở tinh không ta còn tưởng ông là vị đắc đạo cao tăng nhưng hiện giờ nghe ông nói những lời này thì ta đã đánh giá ông cao rồi”, Diệp Thành lãnh đạm, “vạn vận có tình, thì người sao không thể, yêu thì đã sao? Thiền của nhà phật chính là diệt đi cái tình của thế gian sao? Thiện của nhà phật chính là chê trách căm ghét tình yêu của thế gian sao?”
“Người và yêu yêu nhau vốn dĩ đã sai, ta theo phật pháp phổ độ chúng sinh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.