Chương trước
Chương sau
“Tu vi chênh lệch không phải là vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười, “với khả năng thiên bẩm, huyết mạch thuần túy và nền tảng tu luyện vững chắc của hắn thì cho dù là ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất hắn cũng đủ sức để đối đầu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng”.

“Về điểm này thì đệ tử tin”, Niệm Vi mỉm cười, “năm xưa khi tu vi ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất huynh ấy quả thực đã từng trảm tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng”.

Cả hai người vừa đi vừa trò chuyện rồi tới Truyền Tống Trận từ tầng thứ hai thông tới tầng thứ ba từ bao giờ.


“Bái…bái kiến công chúa”, người canh giữ Truyền Tống Trận vẫn là lão già tóc bạc, ông ta cung kính hành lễ với Niệm Vi nhưng khi thấy Diệp Thành bên cạnh cô thì vẻ mặt lại tỏ ra gượng gạo.

“Tiền bối, lại gặp mặt rồi”, Diệp Thành nhìn lão già tóc bạc cười, nói.

“Trước kia lão phu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong tiểu hữu đừng…đừng để bụng”, lão già tóc bạc ho hắng lên tiếng.

“Không để bụng, không để bụng”, Diệp Thành cười xoà rồi cùng Niệm Vi biến mất bên trong Truyền Tống Trận.

“Già rồi hoa mắt, già rồi hoa mắt”, sau khi hai người phía Diệp Thành rời đi, lão ta tự vỗ vào cái đầu của mình thật mạnh, thầm nhủ sau này với ai cũng phải giữ thái độ khách khí hơn một chút, nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo.

Phía này, Niệm Vi và Diệp Thành đã tới tầng thứ tám ở U Đô.

Trong tám tầng ở U Đô đâu đâu cũng thấy đình đại lầu các thấp thoáng, nơi nào cũng được chạm khắc tinh xảo, loé lên thần hoa, không phải là nơi mà tầng thứ nhất và thứ hai có thể so bì, nơi này đúng là chốn tiên cảnh, thanh bình mà thánh khiết.

Lại nói về người ở tầng thứ tám, bọn họ đều là con cháu dòng chính của gia tộc Chu Tước, những người sống ở đây đều có thân phận vô cùng cao quý, đâu đâu cũng thấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, đến cả cảnh giới Hoàng cũng nhiều vô kể.

“Chín tầng ở U Đô, mỗi tầng là một thế giới hoàn toàn khác, quả nhiên không phải nói chơi”, Diệp Thành vừa đi vừa nhìn ngó tứ phương mà trầm trồ, hắn chẳng khác gì tên nhà quê chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

“Đó chính là phủ đệ linh sơn của đệ tử”, đang đi, Niệm Vi chỉ về phía xa, đó là một linh sơn với mây mù giăng lối.

“Cũng không vừa”, Diệp Thành xoa cằm, so với phủ đệ linh sơn của Niệm Vi thì căn phòng mười trượng kia của hắn chẳng khác gì nơi ở của tên ăn mày hành khất.

“Đó là phủ đệ linh sơn của Cửu Hoàng Huynh”.

“Kia là của Đại Hoàng Tử”.

“Bên cạnh là của Tam Hoàng Tử, phía đông là của Tứ Hoàng Tử”.

“Thánh Chủ có nhìn thấy tiên khuyết kia không, nơi đó nuôi dưỡng linh thú bất phàm đấy”.



Niệm Vi giống như một người dẫn đường, đi đến nơi nào cũng đều giới thiệu cho Diệp Thành khiến các tu sĩ đi qua đi lại đều tỏ thái độ khó hiểu, bọn họ vừa hành lễ với Niệm Vi vừa ném ánh mắt dị nghị sang phía Diệp Thành, ngày thường khó có thể thấy được Tử Linh công chúa nở nụ cười như vậy.

Không thể phủ nhận Diệp Thành đi tới đâu là trở thành trung tâm của mọi sự chú ý tới đó.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy bởi vì mấy ngày nay tiếng tăm của hắn đã được đồn xa, vài ngày trước ở Đổ Phường của nhà họ Mục, ba ngày sau ở trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, sau đó ở lại cùng đi song hành với Tử Linh công chúa, điều này đều khiến cho mọi người hiếu kỳ với thân phận của hắn.
Thấy ánh mắt từ tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ánh mắt hắn lúc này đảo đi đảo lại hy vọng có thể tìm thấy một hai món bảo bối, những món đồ mà người ta không coi trọng biết đâu lại là đồ tốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.