Chương trước
Chương sau
“Đi theo đi, đừng để lạc nhau”, Phạm Thống dặn dò xong thì theo cây cổ thụ đi vào trong khu rừng tối.

“Yên tâm, như hình với bóng”.

Nhưng khi bước vào khu rừng tối tăm, Hồ Tiên Nhi và Diệp Thành đều cau mày.


Khu rừng này thật sự rất kỳ lạ, những cây cổ thụ tự đi lại như con người, dường như di chuyển theo một quỹ đạo kỳ quái nào đó, ai đạo hạnh yếu sẽ rất dễ lạc đường.

Phạm Thống ở phía trước vừa đi vừa dừng lại, ông ta có vẻ là một người rất thông thạo trận pháp, mỗi khi cổ thụ bí trận di chuyển là ông ta đều có thể tìm được lối vào chính xác ngay từ lần đầu tiên.

“Để ta nói một chút về kế hoạch”, vừa đi sâu vào trong, Phạm Thống vừa nói: “Ta, tiểu hồ ly và Liệt Hoả Kim Ưng phụ trách giữ chân lão thụ yêu, nếu có thể thì tốt nhất giết lão ta luôn, toàn thân Thiên Niên Thụ Yêu bất tử đó rất nhiều tinh hoa. Còn Diệp Thành ngươi tốc chiến tốc thắng, đi vào hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.

“Đã hiểu”, phía Diệp Thành gật đầu, không dám sơ ý.

Một canh giờ sau, ba người họ mới dừng lại.



Trước mặt là một kết giới rất lớn, chính giữa kết giới là một cây cổ thụ với các loại dây leo chằng chịt, thân cây thô to cao năm trăm trượng, dù thân cây hay cành cây thì đều toả ra ánh sáng trong suốt lấp lánh.

Linh lực ở đây là dồi dào nhất, chúng ngưng tụ thành chất lỏng, còn cây cổ thụ ấy thì được mây mù bao phủ.

Đang niết bàn!

Diệp Thành quan sát lão thụ yêu, nhìn ra một số manh mối.

Như Phạm Thống nói, đúng là nó đang niết bàn và ở trạng thái yếu, trên mỗi cành cây đều mọc lên chồi non xanh biếc ẩn chứa sức sống mãnh liệt, tất cả đều nhờ Đại Địa Linh Mạch.

Dời mắt khỏi lão thụ yêu, Diệp Thành nhìn xuống lòng đất.

Tiên Luân Nhãn hơi nheo lại, hắn nhìn xuyên qua mặt đất có độ sâu hơn tám trăm mét, ở đó có một dòng linh mạch với hình dáng như rễ cây vô cùng lớn, mỗi nhánh linh mạch đan xen phức tạp, phun ra hơi nước ẩn chứa tinh nguyên dồi dào như biển cả.

Ù!

Khi Diệp Thành đang quan sát thì lão thụ yêu trong kết giới chợt run lên, đến mặt đất cũng rung chuyển theo, lão thụ yêu bị bọn họ đánh thức, trên thân cây thô to xuất hiện ngũ quan khuôn mặt.

“Lại là ngươi”, vừa mở mắt, lão thụ yêu đã nhìn thấy Phạm Thống.

“Đừng đùa, chúng ta thân quen như vậy, chắc ngươi rất nhớ ta”, Phạm Thống lấy thanh sát kiếm đen như mực ra, hà hơi lên thanh kiếm rồi lấy tay áo lau đi.

“Tự tìm cái chết”, lão thụ yêu hừ lạnh một tiếng, thân hình to lớn rung chuyển kịch liệt, hàng trăm nhánh dây leo bay ra, mỗi nhánh đều có u mang lạnh lẽo bao quanh, phóng về phía Phạm Thống.

“Bắt đầu đi”, Phạm Thống hô lớn rồi xông ra đầu tiên, cắn rách ngón tay, bôi máu lên sát kiếm để thức tỉnh uy năng của nó, một nhát chém ra kiếm mang cái thế.

Keng!

Âm thanh va chạm của kim loại lập tức vang lên, giòn tan mà vang dội, dây leo cứng như sắt mà lão thụ yêu phóng ra đã bị uy năng từ nhát kiếm của Phạm Thống chém đứt.

Thấy vậy, Hồ Tiên Nhi cũng hành động, cặp kiếm xanh tím sắc bén vô song.
Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành bay ra, thân hình chim sẻ nhỏ bé lập tức trở nên không lổ, hoá thành Kim Ưng với ngọn lửa đỏ rực quanh thân, nó giang cánh che phủ cả bầu trời, mỗi sợi lông chim đều như thần kiếm, bắn lia lịa về phía lão thụ yêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.