Chương trước
Chương sau

“Thụ yêu nghìn năm ít nhất cũng tu vi cảnh giới Hoàng, mà ta chỉ là cảnh giới Thiên, ăn no rửng mỡ chắc?!”

“Ngươi nghe ta nói hết đã”, Phạm Thống chuyển sang dùng thần thức truyền âm: “Mấy năm nay ta nghiên cứu kỹ rồi, thụ yêu này cứ một trăm năm sẽ niết bàn một lần, mà mấy ngày nó niết bàn chính là lúc yếu nhất, ta cần ba người cùng cấp phối hợp, cũng cần một người đi hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.


“Vậy nghĩa là ngoài ta ra, ông còn tìm người khác giúp đỡ?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Phạm Thống.

“Đương nhiên là có rồi, hơn nữa cũng là hàng xóm của chúng ta”, Phạm Thống lại cười thô tục: “Chính là con hồ ly đó, cô ta cũng cảnh giới Chuẩn Hoàng, tuy thực lực không ra sao nhưng thuật mị hoặc của cô ta lại rất hữu ích, lão thụ yêu kia là một kẻ háo sắc”.

“Thêm cô ta cũng mới chỉ có ba người”.

“Chẳng phải trên vai ngươi còn một người đấy sao?”, Phạm Thống liếc mắt nhìn Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành: “Tiểu linh chủng này của ngươi không đơn giản, ngươi không cần giấu giếm, ta có thể nhìn ra tu vi của nó không hề yếu hơn ngươi, nói về sức chiến đấu thì cũng không yếu hơn ta, ba chúng ta liên thủ có thể giữ chân được lão thụ yêu kia, còn ngươi đến lúc đó cứ yên tâm hấp thu Đại Địa Linh Mạch là được”.

“Ông tính toán hay thật đấy!”, Diệp Thành cười nhạt.

“Ngươi nói vậy là không đúng rồi, đây là chuyện tốt”.

“Đúng là chuyện tốt”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng có thể nói cho ta biết cả đi cả về mất bao lâu không? Chín ngày nữa ta còn phải tham gia tuyển chọn luyện đan sư, đó là chuyện lớn, không thể trì hoãn”.

“Ngươi là luyện đan sư?”, Phạm Thống sửng sốt, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới với vẻ mặt ngỡ ngàng, ông ta không biết Diệp Thành còn có thân phận này, đường đường là một Đại Chuẩn Hoàng mà lại nhìn nhầm.

“Ông nói thẳng đi, cần mấy ngày?”, Diệp Thành không có tâm trạng giải thích.

“Nếu mọi việc suôn sẻ thì ba ngày là xong”, Phạm Thống nói rất chắc chắn: “Ta lên kế hoạch hết rồi, chuyện liên quan đến tính mạng, lão Phạm này trước nay không bao giờ qua loa, điều này thì ngươi cứ yên tâm. Thế nào? Có làm không?”

“Làm chứ sao không làm”, Diệp Thành trả lời rất dứt khoát, đó là Đại Địa Linh Mạch, nếu hấp thu được chắc chắn sẽ rất có lợi, hơn nữa hắn cũng không sợ Phạm Thống và nữ tử cám dỗ kia giở trò, vì với sức chiến đấu của hắn và Tiểu Ưng đủ để đối phó với họ, đây chính là sự tự tin rất lớn của hắn.

“Vậy thì đi thôi!”, Phạm Thống cũng không chậm trễ, lập tức kéo Diệp Thành đi thẳng tới truyền tống trận.



Diệp Thành đi theo Phạm Thống về tầng thứ nhất, sau đó đi đến cổng thành U Đô.

Trước cổng thành U Đô đã có một người mặc áo choàng đen kín mít đang chờ sẵn, nhìn kỹ thì chính là nữ tử quyến rũ hàng xóm của họ, thấy Diệp Thành và Phạm Thống đến, cô ta còn không quên nháy mắt với Diệp Thành, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ưng, cô ta lại tiết chế hơn rất nhiều.

Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, hoặc là nói hắn đã không còn thấy lạ nữa, đùa vui thôi thì được, nếu cô ta dám vượt quá giới hạn thì hắn sẽ không do dự giết chết cô ta.

Đi!

Phạm Thống cũng khoác áo choàng đen lên, gọi một thanh phi kiếm lớn ra.

Thấy vậy, Diệp Thành và nữ tử kia cũng bước lên, phi kiếm bay lên trời, ba người thoáng chốc biến mất ở cổng thành.
Nhưng họ không phát hiện sau khi họ đi không lâu, trong thành U Đô có hơn chục bóng người mặc đồ đen đuổi theo, hơn nữa đội hình còn không nhỏ, chỉ riêng Chuẩn Hoàng đã có tới bốn người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.