Chương trước
Chương sau


Diệp Thành lẩm nhẩm, nhớ lại chuyện trước đây, những chữ vàng này đều xuất hiện từ trong cuốn Độn Giáp Thiên Thư huyền diệu, mỗi chữ đều ẩn chứa đạo uẩn vô thượng, có thể tự xếp thành hàng, phác hoạ ra đại đạo của thiên địa.

Năm xưa hắn thu thập rất nhiều, cũng cướp rất nhiều.


Từ khi ra khỏi Hố Thần, hắn đã tìm kiếm rất nhiều lần, trong mười năm qua thi thoảng hắn cũng thu hoạch được một ít.

Tuy nhiên hắn biết mình vẫn chưa thể thu thập đủ độn giáp thiên tự, hắn đã đi hết mọi ngóc ngách của Đại Sở nhưng không còn thấy thiên tự nữa, những thiên tự còn lại của Độn Giáp Thiên Thư chắc chắn đang ở Chư Thiên Vạn Vực.

Khi hắn đang suy nghĩ thì những độn giáp thiên tự bay lên đã lần lượt lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, đan xen với thiên tự có sẵn trên đó, chúng tự xếp hàng, phác hoạ ra từng dị tượng huyền diệu.

Diệp Thành nhìn vào nơi sâu ấy một lần cuối cùng rồi quay người rời đi.

Lần này hắn tới Đầm Vô Vọng.

Một lần nữa, hắn bước vào trong cấm địa, nước biển đen kịt ngưng tụ thành mặt biển tối đen như một tấm gương màu đen, có thể phản chiếu mọi thứ trên đời, cũng có thể sao chép lại mọi thứ trên đời.

Năm đó hắn đã chiến đấu với bản thân được sao chép từ Đầm Vô Vọng này, cũng chính vì hắn làm liều khơi gợi hư ảo với thực tế nên mới rơi vào trạng thái đờ đẫn, mở ra một quá khứ đáng buồn.

Bây giờ sau khi vào lại Đầm Vô Vọng, hắn vẫn bị sao chép.

Giống như lúc trước, hắn đại chiến với bản thân mình, toàn thân bê bết máu, cuối cùng vẫn dùng tình cảm để chiến thắng.

Hắn kéo lê Thánh thể mệt mỏi đầy vết thương ra khỏi Đầm Vô Vọng, trước khi đi vẫn không quên nhìn vào nơi sâu.

Nơi đó có một chiếc gương đang lơ lửng, đó là gương Côn Luân đế khí, nó to lớn mà tự nhiên, đan xen với Đế Đạo pháp tắc, bên trên còn nhuốm máu, đó là máu của Huyền Cổ Đại Đế, người đã từng giải cứu chúng sinh Vạn Vực rồi tử trận ở Đại Sở.

Diệp Thành cất bước, ra khỏi Đầm Vô Vọng.

Hắn lại xuất hiện lần nữa, nhưng là ở Hoan Hải, vẫn là một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở.

Gió nhẹ thổi qua, hắn bước vào trong.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào, huyễn quang trước mắt khiến hắn vào trong một cảnh giới kỳ diệu, từng hình ảnh quen thuộc, từng khuôn mặt quen thuộc, đều là chuyện quá khứ, người của quá khứ.

Lần đầu tiên hắn được thấy sự cường đại của Hoan Hải, với đạo hạnh hiện tại của hắn mà cũng mắc kẹt trong huyễn cảnh suốt một tháng.

Hắn nhìn thấy kiếm Hiên Viên, thanh đế kiếm đó không thù địch với hắn mà vì hắn mang trong mình dòng máu phụ của Hiên Viên Đế, cũng chính nhờ Đế Kiếm Hiên Viên nên đã giúp hắn giết được Thiên Ma Đại Đế, họ cũng coi như chiến hữu kề vai sát cánh năm xưa.

Hắn cung kính cúi đầu trước kiếm Hiên Viên, hắn đang vái kiếm, cũng đang vái Hiên Viên Đế.

Vị Đại Đế mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang khiến hắn kính nể, đó là mục tiêu vĩ đại không gì sánh được của hắn.

Sau khi ra khỏi Hoan Hải, hắn lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, một lần này hắn đứng cả ba ngày.

Khi bình minh ngày thứ tư đến, hắn mới cất bước rồi biến mất trong tích tắc.

Khi hắn hiện thân lần nữa là ở một vùng đất mới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.