Chương trước
Chương sau
Dưới sự bao phủ của đạo, những tu sĩ có thiên phú dị bẩm ở Đại Sở đã tìm thấy cơ hội cho riêng mình, đó là cấp bậc mà họ chưa từng được tiếp xúc, đạo của Diệp Thành đã mở ra cho họ một con đường rộng rãi.

Chín ngày như vậy, Diệp Thành ngồi xếp bằng trong hư không từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt hắn không sâu thẳm như bầu trời rộng lớn nữa mà như giếng cổ không một gợn sóng, giống như đôi mắt của một người phàm.


Thần mang quanh người hắn cũng từ từ biến mất, hội tụ vào trong cơ thể, hắn đã hoàn toàn trở về trạng thái ban đầu trong lúc lĩnh ngộ, dù là Thánh huyết Thánh thể hay là nguyên thần bản mệnh đều có sự thăng hoa về chất, nhận thức về đất trời cũng đã lên đến đỉnh điểm tại thời điểm này.

Hắn xuống khỏi hư thiên, trông hắn như một người phàm trần, không có chút lệ khí nào, mọi thứ đều rất bình thường.

Trên mặt đất, tu sĩ Đại Sở vẫn đang ngồi xếp bằng, từng ánh hào quang phóng lên trời, lần lượt từng người tìm được cơ hội may mắn cho riêng mình.

Họ vẫn đang đắm chìm trong ý cảnh.

Diệp Thành khẽ cười, không làm phiền họ mà rời đi luôn.

Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở Hoang Mạc cấm địa, hắn dừng một chút rồi nhấc chân đi vào.

Giống như năm đó, trong Hoang Mạc cấm địa cát vàng bay tứ tung, với tu vi hiện tại của hắn cũng vẫn bị áp chế.

Trong Hoang Mạc, hắn có thể thấy rõ đạo tắc Đại Đế toả ra từ rìu Khai Thiên.

Rìu Khai Thiên là đế khí của Bàn Cổ Đại Đế.

Bàn Cổ Đại Đế là một trong một trăm ba mươi vị Hoàng đế của Huyền Hoang, là vị Đại Đế bí ẩn nhất trong lịch sử một trăm ba mươi vị đế.

Thái Hư Cổ Long đã không chỉ một lần nhắc đến thần thoại về Bàn Cổ Đại Đế, ông là vị Hoàng đế cổ đại hùng mạnh nhất, đã từng một rìu chém lìa thiên địa vạn vực, cái tên rìu Khai Thiên cũng ra đời từ đó.

Tận mắt nhìn thấy rìu Khai Thiên, tiền bối quả thực không lừa hắn, nó thực sự là một thần khí vô song, khoáng đạt như vũ trụ bao la, sức mạnh của nó mang theo bản nguyên của thiên địa, lắng nghe kỹ còn thấy có từng đoạn thiên âm đại đạo đan xen.

Ba ngày sau, hắn ra khỏi Hoang Mạc cấm địa.

Hắn đến Hố Thần, đầu tiên là cung kính cúi đầu hành lễ rồi mới bước vào, chẳng hề quan tâm đến cấm chế của nơi đây.

Tới Hố Thần lần nữa, lòng hắn muôn vàn cảm xúc.

Chính ở nơi này, hắn đã có được bản nguyên Thánh thể, chính ở nơi này, hắn đã thật sự quật khởi.

Hắn dừng lại trước tấm bia đá, nhìn bài thơ năm xưa Hồng Trần để lại, trong bài thơ có tên Diệp Thành và Sở Huyên, trong lòng hắn vẫn đau âm ỉ.

Hắn dời mắt, nhìn về nơi sâu, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng khổng lồ cao ngất trời ấy.

Đó là Hoang Cổ Thánh Thể tên Thần Chiến, Thánh thể cuối cùng thời Hoang Cổ, Chư Thiên Vạn Vực lấy cái chết của ông ấy làm cột mốc thời đại, kết thúc thời đại Hoang Cổ, mở ra thời đại Thái Cổ khiến đời sau không bao giờ quên.

Trong khi hắn đang quan sát thì từng vệt sáng xẹt qua bầu trời, đó là những chữ vàng được ánh sáng vàng bao phủ.

Độn giáp thiên tự!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.