Chương trước
Chương sau

Phụt!

Máu bắn tung toé, Cơ Tuyết Băng đứng trước đại điện bị mũi tên đó bắn trúng.


Huyết phong thổi qua, cơ thể lảo đảo của cô cuối cùng cũng ngã xuống, trong mắt chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.

Huyết mạch Huyền Linh là của ta!

Thấy Cơ Tuyết Băng ngã xuống, một ma tướng nóng lòng muốn vươn bàn tay to ra đỡ lấy Cơ Tuyết Băng.

Nhưng đúng lúc này, đại điện nổ tung, một luồng uy áp kinh thế khiến đất trời đều phải run sợ chợt xuất hiện.

Phụt!

Tên ma tướng đang muốn bắt lấy Cơ Tuyết Băng lập tức bị hất văng, khi văng ra cơ thể ông ta chợt hoá thành huyết vụ.

Đại… Đại Đế?

Binh tướng Thiên Ma kinh hãi nhìn lối ra Địa Cung, thân thể run lên, trong lòng sợ hãi, chúng không kìm được muốn nằm bò xuống.

Diệp Thành bước ra, ôm Cơ Tuyết Băng vào lòng, trút Thánh thể tinh nguyên dồi dào vào cơ thể cô.

“Xin… Xin lỗi”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành, khó nhọc giơ bàn tay đẫm máu lên, vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi tang thương của hắn, một câu xin lỗi không thể nói hết sự áy náy năm xưa.

“Sao lại ngốc như vậy?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, hắn vẫn đang truyền tinh nguyên nhưng cũng không ngăn được sinh lực đang không ngừng tiêu tán của cô, cô đã dốc hết sức mình, dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được cô.

“Diệp Thành, nếu… nếu có kiếp sau, huynh có thể cho ta… một đời tình duyên không?”, cô cười trong nước mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đó giống như thời họ vẫn còn là người thương của nhau, cô muốn giúp hắn gạt đi mọi muộn phiền.

Sự kiêu ngạo năm xưa đã huỷ hoại tình yêu một đời vốn thuộc về cô, cô biết mình sai rồi, kiếp này không thể cứu vãn, hy vọng kiếp sau trời cao thương xót cho cô được nắm tay hắn, cùng hắn đi đến già.

Diệp Thành không nói gì, không từ chối cũng không đồng ý, ân oán năm xưa đã tan thành mây khói từ lâu.

Đôi mắt đẹp mông lung của Cơ Tuyết Băng dần mất đi ánh sáng, bàn tay đang giơ lên cuối cùng cũng yếu ớt trượt xuống.

Đến lúc chết cô cũng không có được lời hứa kiếp sau của Diệp Thành, nhưng lúc nhắm mắt lại, cô nhìn thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn, hai hàng lệ đó có lẽ là rơi xuống vì cô.

Gió nhẹ thổi qua, lại chôn đi một mối tình duyên, vùi lấp một đời tang thương.

Cơ Tuyết Băng hoá thành mây khói theo làn gió nhẹ, một vầng sáng màu vàng chói lọi từ trên đầu Diệp Thành phóng thẳng lên trời, đánh bật mây mù hỗn độn che lấp bầu trời tạo ra một cái hố lớn.

Ngay sau đó, xung quanh Diệp Thành, một vầng hào quang màu vàng hình thành rồi lan ra không giới hạn, quét qua Đan Thành, bao phủ toàn bộ Đại Sở.
Điều bá đạo là hễ nơi nào vầng hào quang màu vàng này đi qua, Thiên Ma đều bị quét sạch toàn bộ, dù là ma binh hay ma tướng, chỉ cần vầng hào quang ấy chạm đến thì đều hoá thành tro bay ngay lập tức.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.