Chương trước
Chương sau


Tiếng nỉ non sau lưng ngừng lại, đôi mắt xinh đẹp luôn gắng gượng mở ra của Từ Nặc Nghiên cuối cùng vẫn run run khép lại, chỉ có hai hàng lệ cày xè lướt qua gò má, để lại một mối tình duyên bị ông trời đùa bỡn.

Cơ Tuyết Băng im lặng, trong lòng cảm thấy áy náy, là cô đã để lại vết thương lòng cho cô gái sau lưng.

Haiz!


Thầm thở dài một tiếng, cô bước lên hư thiên, giết chết một ma binh, thoát khỏi vòng vây.

Haiz!

Trong một ngôi miếu Nguyệt Lão đầy máu, Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ cũng thở dài.

Phía trước là một cây cổ thụ được treo rất nhiều dây thừng đỏ không đồng đều, trên mỗi sợi dây buộc một tấm gỗ nhỏ, trên mỗi tấm gỗ đều khắc tên hai người.

Dưới gốc cây cổ thụ có một nữ tử đang nằm nghiêng và một thanh niên cũng đang nằm nghiêng, hai người không muốn thấy nhau nhưng lại nắm tay nhau, một người mặc áo trắng, một người mặc váy cưới màu đỏ, một người tên Ly Chương, một người tên Hạo Thiên Thi Tuyết.

Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của họ nhưng lại bị Thiên Ma xâm lược, đám cưới của họ biến thành đám tang.

Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh quay lưng lại, không cố gắng cứu chữa, vì đôi phu thê mới thành thân này đã cận kề cái chết, cho dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được họ.

“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn là phu thê”, Ly Chương cười mệt mỏi, đôi mắt dần mất đi ánh sáng cuối cùng.

“Ta sẽ ở dưới gốc cây Nguyệt Lão này chờ chàng”, Hạo Thiên Thi Tuyết mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đẫm lệ từ từ nhắm lại, hai hàng lệ nóng cuối cùng của đời này tuôn trào.

Haiz!

Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ lại thở dài lần nữa, họ vung tay nâng hai người lên rồi chôn họ dưới gốc cây Nguyệt Lão.

Có lẽ đây là chốn về yên bình nhất của họ, nắm tay nhau đi trên Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Hà, cũng là rượu giao bôi, ở dưới cây Nguyệt Lão này hy vọng kiếp sau sẽ được bên nhau đến già.

Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh rời đi, trên cây Nguyệt Lão nở ra hai bông hoa, một bông là Ly Chương, một bông là Thi Tuyết.


Bùm! Rầm!

Đất trời tối đen như mực, máu nhuốm đỏ Bắc Chấn Thương Nguyên, trận chiến vẫn diễn ra ác liệt, đại quân Thiên Đình người trước hi sinh, người sau tiếp bước nhưng vẫn lần lượt ngã xuống.

Núi Thương Mãng, một trong số ít những ngọn núi lớn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nguy nga đồ sộ, tuy có kết giới hộ sơn bảo vệ nhưng lúc này cũng bị quân Thiên Ma vây kín không một khe hở.

Trên núi, người của Hạo Thiên thế gia không hề ít, nhưng so với quân Thiên Ma thì vẫn ít đến đáng thương.

Thiên Ma Vực xâm lược, cả Bắc Chấn Thương Nguyên bị đánh chia năm xẻ bảy, Hạo Thiên thế gia cũng vậy, chỉ số ít người chạy thoát được, ngoại trừ người bị bao vây ở đây, những người còn lại đều đã chết.

Bùm! Ầm!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.