Chương trước
Chương sau

“Có, ta sẽ nhớ nàng”, người Vi Văn Trác run lên, hai mắt rưng rưng.

“Ta… Ta nên cảm thấy may mắn vì… đã gặp được người mình yêu… yêu nhất trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời”.

“Nàng sẽ không phải đợi quá lâu đâu”.


“Ta sẽ khắc… khắc tên chàng lên… cầu Nại Hà, viết lên nguyện… nguyện vọng của ta… mong trời cao phù hộ cho lang quân của ta không quên chuyện cũ, không quên Đông… Đông Phương Ngọc Yên…”

Đông Phương Ngọc Yên nói ngắt quãng, cô đã vô cùng yếu, dù cố hết sức nhưng vẫn không nói hết lời, áp mặt vào lưng hắn, hai hàng nước mắt chảy dài.

“Ta sẽ quỳ trước Phật Tổ, cầu xin tiếp tục tiền duyên”, Vi Văn Trác vẫn nói, cười trong nước mắt, dù hắn biết cô đã không còn nghe thấy nữa nhưng vẫn nói: “Trong kiếp luân hồi tiếp theo, ta vẫn sẽ được vén khăn trùm đầu màu đỏ của nàng một lần nữa, chúng ta sẽ có một đàn con…”

Haiz!

Thấy Vi Văn Trác như vậy, các trưởng lão Huyền Thiên thế gia vẫn đang chiến đấu đều thở dài.

Bùm!

Phía trước, ma binh đông nghịt bị một kiếm quét sạch, Thiên Thương Nguyệt xông vào cứu Huyền Thiên thế gia, nhưng không cứu được Đông Phương Ngọc Yên. Đây là chiến tranh, dù cô có lòng thương xót nhưng cũng không có dư thời gian để làm điều đó.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Trên hư thiên phía Đông có tiếng vạn kiếm rung lên, những nơi nó quét qua đều có ma binh bị chém chết.

Người ra tay là Cơ Tuyết Băng, cô dùng thần thông do Diệp Thành tự sáng tạo, đây là bí thuật quần công, dùng vào lúc này là thích hợp nhất.

Nếu nói Diệp Thành là chiến thần vô song thì cô là nữ vương cái thế, suốt chặng đường không ai có thể ngăn cản cô, bị một mình cô chém hết rồi rơi xuống đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có mấy chục bóng người, tất cả đều là nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung, lúc này họ đang bảo vệ Thánh nữ của mình.

Thương thế của Từ Nặc Nghiên rất nặng, không khá hơn Đông Phương Ngọc Yên là bao, linh hồn của cô cũng bị tổn thương, nếu không phải sức mạnh linh hồn của luyện đan sư cường đại thì e là cô đã tan thành mây khói từ lâu, nhưng dù vậy cũng không ngăn được linh hồn đang liên tục sụp đổ của cô.

Đi!

Cơ Tuyết Băng cõng Từ Nặc Nghiên trên lưng, cùng các nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung ra khỏi ngọn núi.

“Trời cao… vẫn khá công bằng”, Từ Nặc Nghiên áp má vào lưng Cơ Tuyết Băng, nở nụ cười buồn bã.

Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì, cô vẫn vung Huyền Linh thần kiếm, quét sạch đám ma binh xung quanh.

“Cô vẫn… nữ giả trang nam như thế, vẫn… đẹp trai như trong trí nhớ của ta”, Từ Nặc Nghiên sau lưng vẫn khẽ nói, đôi mắt mờ đi, ánh sáng trong mắt tối dần.

“Cơ Tuyết Băng, kiếp sau nếu… nếu cô là nam, có thể… có thể cưới ta không?”, Từ Nặc Nghiên cười ngốc nghếch mà dịu dàng, nói ra lời mà một nữ tử không nên nói với một nữ tử khác.

Nghe vậy, người Cơ Tuyết Băng run lên, sát kiếm vung lên hơi khựng lại, suýt chút nữa cô đã bị thương nặng.

Có lẽ đến giờ cô mới thực sự hiểu tâm ý của Từ Nặc Nghiên.

Tất cả đều do trời cao hại, khiến cô nữ giả trang nam, khiến họ gặp nhau ở Đan Thành để rồi nữ tử ngốc nghếch phải lòng cô, một người là nữ giả trang nam.
Trời cao nào có công bằng, thêu dệt tạo hoá, đùa bỡn cõi trần. Thế gian nào có Cơ Vô Trần, cái tên vốn không tồn tại nhưng lại khiến cho một nữ tử đến chết vẫn còn ghi nhớ, muốn khắc sâu vào linh hồn, hẹn kiếp sau gặp lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.