Chương trước
Chương sau
Tinh Nhi!

Phía Sở Linh vội tiến lên, thi triển bí thuật hy vọng có thể giữ lại sự sống cho Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Nhưng dù họ cố gắng thế nào cũng không ngăn được chân nguyên và linh hồn đang không ngừng tiêu tán của Thánh nữ Tinh Nguyệt.


Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, hắn không ra tay ngăn cản, cũng không dùng bí thuật nào để cứu Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Có lẽ vào khoảnh khắc Diệp Tinh Thần nhắm mắt xuôi tay thì Thánh nữ Tinh Nguyệt đã không còn khát vọng sống nữa, một khi con người đã không còn muốn sống thì dù thần thông có nghịch thiên đến đâu cũng vô dụng.

Có lẽ đây mới là chốn quay về tốt nhất của cô ấy, ít nhất có thể đồng hành cùng đạo thân Tinh Thần trên con đường đến hoàng tuyền.

Thánh nữ Tinh Nguyệt cũng tiêu tán ngay trước mắt mọi người, hoá thành làn sương mù tan biến giữa đất trời.

Các cô gái im lặng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt buồn bã.

Diệp Thành mặt không cảm xúc, lặng lẽ xoay người bước lên hư thiên như một đạo kim mang khoáng thế, bay về Hằng Nhạc Tông.

Màn đêm tĩnh lặng.

Các cô gái lần lướt bước đi, Sở Linh đóng cửa đình viện, lại thêm một chiếc khoá đồng cũ kỹ để khoá lại sự thê lương nơi đây.

Đôi phu thê mới thành thân hạnh phúc vốn nên ở bên nhau mãi mãi, nhưng lại một bị giết, một vì tình mà tự tử ngay đêm tân hôn, một mối nhân duyên buồn khổ, một đoạn tình duyên day dứt.

Màn đêm vô cùng tĩnh lặng, Diệp Thành bay trên hư thiên, tầm mắt bị dòng lệ nóng hổi làm cho trở nên mông lung.

Lão Đại!

Trong bóng tối, bên tai hắn như vang lên tiếng gọi này, đó là đạo thân Tinh Thần, tên là Diệp Tinh Thần.

Diệp Thành nở nụ cười thê lương, phẫn hận.

Hắn nghìn tính vạn tính, thống nhất được Đại Sở, chinh phục được thiên hạ, được người đời tôn thờ như đế vương nhưng lại không bảo vệ được người mình quan tâm.

Hắn hận mình, cũng hận trời cao.

Có lẽ đây là những gì Thái Hư Cổ Long nói, kẻ chống lại trời có số thiên sát cô tinh, phải nhìn từng người mình quan tâm ra đi trong thiên khiển không ngừng nghỉ.

Không biết qua bao lâu hắn mới đáp xuống từ hư thiên.

Thấy Diệp Thành về, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều cung kính hành lễ.

Diệp Thành không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, ai hiểu hắn đều biết hắn càng tỏ ra bình tĩnh lại càng đáng sợ, dù biết Diệp Thành đã đi rất xa nhưng họ vẫn rùng mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.