Chương trước
Chương sau



Phía sau nữa là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Chung Giang và phía Chung Quy, tất cả đều lần lượt bước ra khỏi đại điện, đến cả Cổ Tam Thông, Gia Cát Vũ và Vô Nhai Đạo Nhân cũng đi theo.

Trong đại điện cũng chỉ còn lại mình Hồng Trần Tuyết.


Nhiệm vụ của bà ta chính là chỉ phương hướng cho phía Diệp Thành bất cứ lúc nào, vì trên thái cổ tinh thiên cũng có vì sao đại diện cho phía Diệp Thành.

Phía này, tất cả mọi người giống như hàng vạn đạo thần hồng bay ra khỏi trụ sở của Thiên Đình, có lẽ vì trận thế quá khổng lồ nên khiến các đệ tử và trưởng lão nhìn xuống bên dưới chợt thấy sững sờ.

Roẹt! Roẹt!

Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long là nhanh nhất, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn còn Thái Hư Cổ Long thi triển bí thuật tương tự, Thái Hư Cổ Long là tộc người giỏi về bí thuật không gian, lần này hắn ra chiêu khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.

“Long gia, ngươi kiến thức uyên thâm, có biết lai lịch của kẻ đó không?”, ở một bên, sau khi Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thón thì nhìn sang Thái Hư Cổ Long.



“Ta chỉ là một phần tàn hồn của chí tôn, kí ức không hoàn chỉnh nên những gì ta biết rất ít”, Thái Hư Cổ Long trước nay vẫn là người không gì không biết mà lần này cũng phải lắc đầu, trong ánh mắt còn hiện lên ánh nhìn mơ màng giống như thể hắn nhớ ra điều gì đó nhưng lại rất mơ hồ vẫn không thể chắc chắn được lai lịch của người kia.

“Đôi mắt đó thì sao?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỉ, giọng nói ý tứ: “Cái này có lẽ ngươi biết chứ?”

“Hỗn độn nhãn”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, hắn không giấu gì.

“Hỗn độn nhãn?”, Diệp Thành cau mày, “đó không phải là thần nhãn nghịch thiên mà thuở sơ khia mới có khả năng xuất hiện trên thế gian sao?”

“Cách nói của ngươi có phần phiến diện”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Thế giới này thật kì diệu, bất cứ việc gì không thể xảy ra thì đều có thể xảy ra, giống như Hoang Cổ Thánh Thể mở ra huyết tiếp hạn giới vậy”.

“Vậy thì lai lịch của người đó chắc chắn sẽ rất kinh người rồi”, Diệp Thành trầm ngâm, “thân mang hỗn độn nhãn rất mạnh mà”.

“Ngươi cũng không cần phải bi quan như vậy”, Thái Hư Cổ Long cười nói: “Hắn dù có mạnh thì cũng chỉ có một mình, hắn sợ đại quân tú xĩ là minh chứng tốt nhất, mặc dù có hỗn độn nhãn nhưng cũng không thể không tránh phong mang”.

“Vậy thì ta thực sự đã được mở mang tầm mắt rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước ra cả nghìn trượng.

“Hướng tây bắc”, truyền âm thạch trong người hắn vang lên, đó chính là hướng từ Hồng Trần Tuyết.

“Tiếp tục đuổi theo”, nghe truyền âm, Diệp Thành quay phắt người, cứ thế chạy theo hướng tây bắc, Thái Hư Cổ Long cũng vậy, cả hai cùng sánh vai, tốc độ không hề thua kém nhau.

“Tốc độ này làm sao mà ta đuổi kịp?”, Đao Hoàng mỉm cười lắc đầu nói.

“Nếu như ngươi ở trạng thái đỉnh phong thì chưa chắc đã thua bọn chúng”, ở bên, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói.

“Đó đều là huy hoàng năm xưa rồi”, Đao Hoàng mỉm cười sải bước ra, toàn thân thiêu đốt hoả diệm, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, Độc Cô Ngạo giống như thanh thần kiếm tuyệt thế cùng sải bước với Đao Hoàng bỏ xa phía Cổ Tam Thông.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.