Chương trước
Chương sau
“Mẹ kiếp, là thần nhãn sao?”

“Mau nhìn thái cổ tinh thiên”, Chung Giang vẫn có thể coi là người điềm tĩnh, ông ta vội lên tiếng.

Nhưng lại thấy trên thái cổ tinh thiên có thêm vì một vì sao sáng chói sau chưởng đánh của kẻ mặc hắc bào kia, nó có màu vàng kim với kim mang lấp lánh và người nó đại diện chính là kẻ mặc hắc bào kia.


“Vì sao màu vàng kim đại diện cho cảnh giới Chuẩn Thiên, vì sao màu vàng kim sáng lấp lánh, kẻ mặc hắc bào đó không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường”.

“Sao có thể bình thường cho được, rõ ràng là quá mạnh”, Chung Quy trầm ngâm, ông ta cũng nhìn vào vì sao màu vàng kim trên thái cổ tinh thiên.

“Ánh mắt đó rõ ràng còn hơn cả tất thảy người ở đây”.

“Truyền lệnh tới phân điện đầu tiên phong ấn kẻ đó lại”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh, giọng nói dứt khoát.

Kẻ đó quá dị thường, quá thần bí, lại hoá ra từ trứng, vả lại vừa đáp xuống đã gây ra hoạ lớn, cho dù là kẻ địch hay bằng hữu thì cũng phải bắ lại, hắn là Thánh Chủ Thiên Đình, cần phải cho những người chết thảm một câu trả lời.

Quan trọng nhất đó là hắn cũng nhìn ra được đôi mắt đáng sợ kia, đó chắc chắn là đôi mắt cùng cấp bậc với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, thậm chí còn cao hơn cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

Trên thái cổ tinh thiên, Diệp Thành đại diện cho đại quân của phân điện thứ nhất, hắn dẫn quân từ tứ phương tám hướng bao vây lấy vì sao màu vàng kim kia, còn ý nghĩa thực thụ đó là đại quân thứ nhất bao vây lấy kẻ mặc y phục màu đen kia, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng đây chính là điểm bá đạo của thái cổ tinh thiên.

Thế nhưng điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đó là vì sao màu vàng kim đại diện cho người mặc y phục đen kia trong chốc lát nhảy ra khỏi vòng vây của phân điện thứ nhất.

“Mẹ kiếp, chạy nhanh thế?”,Cổ Tam Thông rít lên dịch chuyển tầm ba hay năm trượng trên thái cổ tinh thiên dịch cũng chẳng sao nhưng khoảng cách đó lại là vài chục nghìn dặm!

“Có lẽ là thi triển bí thuật rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Xông ra khỏi vòng vây của đại phân phân điện thứ nhất, tốc độ rõ ràng chậm rồi”.

“Hắn rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, vẫn sợ đại quân tu sĩ”, Chung Giang vuốt râu, “đại quân tu sĩ cả hàng trăm nghìn người hợp lực tiến công, cho dù ở cảnh giới Thiên thì nhất định sẽ bị tiêu diệt, huống hồ hắn chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Truyền lệnh tới phân điện thứ ba, thứ sáu, thứ tám phải ngăn kẻ kia lại bằng mọi giá”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng.

“Rõ”, Hồng Trần Tuyết gật dầu, đôi tay két ấn quyết, có kiếm lệnh huyễn hoá ra hướng về phía ba phân điện.

Không lâu sau đó, trên thái cổ tinh thiên, từ ba hướng đông nam, tây nam, tây bắc đều có cả loạt vì sao sáng đang di chuyển, đó chính là đại quân của ba phân điện, trận thế hào hùng, mỗi một điện đều có hàng trăm nghìn tu sĩ.

Tất cả lại lần nữa đổ dồn ánh mắt nhìn thái cổ tinh thiên.

Phân điện thứ nhất, thứ ba, thứ sáu và thứ tám có bốn trăm nghìn tu sĩ bao vây kẻ mặc y phục đen kia từ tứ phương, đây có lẽ là hành động lớn nhất của Thiên Đình trong ba năm trở lại đây.

Có điều, kẻ mặc y phục đen kia rõ ràng dị thường đến khác lạ, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta phải tặc lưỡi, kẻ này lại lần nữa sát phạt ra khỏi vòng vây.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.