Chương trước
Chương sau
Cảm giác được trở về nhà thật là thích, hắn hít vào một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Ngọc Nữ Phong và Hằng Nhạc Tông, mỗi một đỉnh núi, mỗi một cung điện lầu các, mỗi nhành hoa ngọn cỏ đều hết đỗi thân thương.

Hiện giờ Sở Huyên đã trở về, hắn cũng đã trở về, ba năm trôi qua bọn họ lại quay về đây, mọi thứ giống như thuở đầu, sự thay đổi của thời gian như mới chỉ hôm qua, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng không chân thực vậy.


Nghĩ gì vậy?

Sở Huyên bước tới, cô ngồi bên trái hắn, Sở Linh ngồi bên phải hắn, Tiểu Nhược Hi ngả vào lòng hắn, cả bốn người như một gia đình trông thật đầm ấm.

“Còn nhớ khi ta vừa tới Ngọc Nữ Phong, cả hai người không thiếu lần đánh ta”, khi Diệp Thành nói, khuôn mặt hắn mang theo vẻ dịu hiền.

“Hiện giờ chúng ta không đánh lại ngươi đâu”, hai người chép miệng kéo tay hắn, ngả đầu vào vai hắn khẽ nói: “Ai mà ngờ một tiểu tu sĩ năm xưa nay đã trở thành tu sĩ mạnh cái thế, vượt qua cả hai vị sư bá của hắn chứ?”

“Trải qua sinh li tử biệt mới thật sự hiểu được an yên đáng giá thế nào”, Diệp Thành mỉm cười có phần thê lương, từng lọn tóc bạc của hắn đều mang thoe dấu vết hồng trần.

“Cho nên cái ngươi gây dựng là giang sơn, và cái mà chúng ta cần là sự thái bình”.

“Làm gì có thái bình thực sự”, Diệp Thành cười tự giễu, “thế gian này có dã tâm thì sẽ có giảo biện, có dã tâm thì sẽ có đấu tranh, vương triều thịnh thế rồi cuối cùng sẽ tới ngày tan rã, ví dụ như Đại Sở Hoàng Tộc năm xưa, ví dụ như Thiên Đình ngày nay, hàng chục triệu năm sau khó mà tránh khỏi kiếp số, đây chính là hồng trần”.

“Đợi Đại Sở thống nhất chúng ta sẽ quy ẩn nhé?”, cả hai người thủ thỉ, “như năm xưa ngươi từng nói, tìm một nơi khác ngoài nơi này cày cấy khai khẩn ruộng nương, không cần phải lo lắng phân tranh, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”.

“Sẽ không lâu nữa đâu”, Diệp Thành mỉm cười đáp.



Đêm về khuya, Hằng Nhạc Tông chìm vào im ắng, đây là chốn tiên cảnh giữa nhân gian, giống như một giấc mộng ảo khiến người ta ước mong.

Trên Ngọc Nữ Phong, chỉ còn lại mình Diệp Thành, hắn vẫn ngồi đó như pho tượng đá bất động, mặc cho từng cơn gió thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng.

“Tên này không phải định sẽ ngồi đó cả đêm chứ?”, trên Ngọc Nữ Phong, Tạ Vân và Hùng Nhị tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt như thể đang chờ đợi điều gì kinh điển lắm.

“Mẹ kiếp, cảnh mộng đêm xuân như vậy lãng mạn biết bao”, không chỉ bọn họ mà rất nhiều lão bối như Cổ Tam Thông cũng đang canh chừng trước một màn thuỷ mặc, bọn họ đã chửi thầm cả bao nhiêu lần rồi.

Có điều, cảnh tượng mây mưa trong tưởng tượng của bọn họ lại không hề xuất hiện, đợi mãi đến tận đêm khuya cũng không thấy gì khiến cả toán người thâm đen cả mắt.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng dậy sải bước đi và biến mất khỏi Ngọc Nữ Phong.

A…!

Không lâu sau đó, màn đêm u tịch bị tiếng thét phá vỡ, mỗi một nơi hắn đặt chân tới đều vang lên tiếng thét này, đợi tới khi hắn rời đi thì Hùng Nhị và Tạ Vân cùng nhóm lão bối xem lén kia đều bị đánh tới mức ngẩn người.

Cuối cùng, hắn mới dừng chân ở một đỉnh núi thật sâu ở Hằng Nhạc Tông.
“Xin lỗi, không phải ta cố ý làm phiền ngươi”, trên đỉnh núi có một bóng người đang đứng đó chờ đợi, thấy Diệp Thành xuất hiện thì tỏ vẻ ái ngại, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.