Chương trước
Chương sau
Hắn không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không có khả năng trốn thoát, đây là tử cục, hắn có thể sát phạt ra khỏi sự vây bắt của vài trăm nghìn binh sĩ không có nghĩa là hắn có thể sát phạt ra khỏi vài triệu binh sĩ.

“Diệp Thành, ngươi cũng có hôm nay sao?”, trong bóng người rợp trơi, Huyết Khung gằn giọng, mặt mày tôi độc trông có phần méo mó, chính vì Diệp Thành nên ông ta đã mất đi vị trí điện chủ, tu vi bị giáng xuống cảnh giới Không Minh, sát khí của ông ta với Diệp Thành đã không thể kiềm chế được nữa.

“Thánh thể của hắn sẽ thuộc về Thị Huyết Điện”, giọng của Thị Huyết Diêm La vang vọng khắp đất trời, mang theo uy nghiêm tối cao.


“Đại đỉnh của hắn sẽ thuộc về thế gia Huyết Linh”, lão tổ của Huyết Linh thế gia lên tiếng, giọng nói cũng mang theo uy nghiêm.

“Căn nguyên thánh thể thuộc về chúng ta”.

“Cửu Châu Thần Đồ của chúng ta”.

Còn chưa khai chiến nhưng các thế lực ở Bắc Sở đã thương lượng phân chia những gì thuộc về Diệp Thành. Thánh Chủ Thiên Đình toàn thân toàn là bảo bối, bên nào cũng không chịu nhường bên nào, đến cả thánh thể của Diệp Thành cũng bị mười mấy gia tộc phân chia.

Rầm! Rầm!

Khi thế lực các phương phân chia thì bên ngoài Bàn Long Hải Vực có tiếng động rầm trời vang lên.

Nhìn từ xa, đó là biển người đông nghịt, tứ phương tám hướng đâu đâu cũng thấy người, hậu duệ của các vị Hoàng dẫn quân sát phạt đến rồi.

Thế nhưng khi bọn họ bước chân vào Hải Vực thì lại bị đội quân của các vị Vương ngăn chặn ở đó, ủ mưu lâu như vậy, bố trí kĩ càng như vậy nên đương nhiên bọn họ đã dự trù tới biến số này, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là khiến Diệp Thành phải chết.

“Một người nhanh trí như hắn sao có thể phạm sai lầm như vậy?”, Long Đằng hắng giọng, hồn phách mạnh mẽ nhưng lại có Vu Chú Tộc chặn lại, đại quân thánh điện cũng không thể nào bước chân vào Hải Vực.

“Tất cả cũng bởi chữ tình”, Đại Sở Hoàng Yên than thở.

“Đã thông báo tới Thiên Đình của Nam Sở”, Chu Thiên Dật lên tiếng nhưng lại lắc đầu bất lực, “nhưng căn bản không kịp, vài triệu tu sĩ, hàng trăm sát trận trong hư không, bao nhiêu pháp khí như vậy đủ để tiêu diệt một vị Hoàng, hắn…không thể trụ được tới lúc đó”.

“Đây là tử cục”, Tiêu Thần nói với giọng bất lực.

“Tử cục, là tử cục”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, nhìn Bàn Long Hải Vực trong màn nước, Đông Hoàng Thái Tâm cũng thở dài.

“Chữ tình làm người ta lạc lối”, Phục Nhai khẽ lắc đầu, “hắn của hiện tại khiến ta nhớ tới rất nhiều anh kiệt cái thế của Đại Sở, bọn họ vốn dĩ là sự tồn tại vô dịch nhưng lại khó thoát khỏi chữ tình chí mạng”.

“Là mệnh hắn nên như vậy”.

“Thánh Chủ, chi bằng…”

“Không được nhúng tay”, Đông Hoàng Thái Tâm ngắt lời Phục Nhai, “hậu quả hôm nay chúng ta không gánh nổi đâu”.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Sóng biển ở Bàn Long Hải Vực ngút trời như muốn nhấn chìm mọi thứ trên thế gian, hư thiên vang vọng tiếng sấm vang chớp giật, như sắp nứt lìa.

Hàng triệu tu sĩ đứng đông nghịt khắp đất trời, hàng trăm hư không đại trận, mười mấy pháp khí cảnh giới Thiên, tất cả đều khôi phục uy lực nhắm vào Diệp Thành.
Vẫn còn hy vọng sống!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.