Chương trước
Chương sau
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Một người vác theo chiếc bao gai chạy vào trong quần núi, lén lén lút lút như tên trộm.

Người này không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành.


Sau khi ra khỏi Diêm La Sơn, hắn chạy như điên hơn tám trăm dặm rồi mới tới ngọn núi vắng vẻ, hẻo lánh này, chui xuống độ sâu hơn ba trăm dặm dưới lòng đất mới dừng lại.

“May mà mình thông minh, lại chơi được một vố lớn”, Diệp Thành bỏ bao gai xuống, nở nụ cười gian xảo.

Nói rồi hắn dốc hết bảo bối trong bao gai ra, đủ để chất thành một ngọn núi, linh thảo, binh khí, linh đan đều có, thứ nào cũng toả ra thần quang, chiếu sáng vùng đất tăm tối dưới lòng đất này.

Sau đó dưới lòng đất liên tục vang lên những tiếng leng keng.

Tên này chạy tới chạy lui trong đống bảo bối chất đầy như núi, lấy hết linh thảo, linh đan, chỉ để lại đống binh khí.

Tiếp theo, hắn triệu hồi Hỗn Độn Thần Đỉnh, để nó lơ lửng trên đống binh khí.

Phá!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, khí hỗn độn trào ra, độn giáp thiên tự lạc ấn phía trên bắt đầu xoay chuyển, loáng thoáng còn nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen.

Sau khi Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, những binh khí phía dưới đồng thời bị nghiền nát.

Tiếp đó, trong đống binh khí nát vụn liên tục có tia sáng bay ra với những màu sắc khác nhau, đan xen bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút lấy, không ngừng lạc ấn trong đại đỉnh.

Những tia sáng ấy là sự tinh tuý binh tinh của binh khí, Diệp Thành dùng sự tinh tuý của chúng để tôi luyện Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Không biết bao lâu sau, rất nhiều binh tinh của binh khí đã bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu hết.

Ù! Ù! Ù!

Trong lòng đất không ngừng vang lên tiếng rung của Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Giờ phút này nó vô cùng phi thường, nặng nề chất phác tự nhiên, không có sắc màu tươi sáng, không có thần quang chói mắt, cụm từ “không phô trương” chính là để hình dung trạng thái của nó lúc này, nó giống như cao nhân trở lại nguyên trạng, nhìn tưởng bình thưởng nhưng lại đáng sợ và bá đạo.

Làm xong xuôi những chuyện này, Diệp Thành ngồi xếp bằng dưới Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Hỗn Độn Thần Đỉnh khẽ rung lên, rất nhiều lực huyết mạch bị phong ấn bên trong tuôn ra, từng sợi từng sợi, ánh sáng rực rỡ như dòng thác bảy màu.

Lực huyết mạch của huyết mạch đặc biệt ẩn chứa tinh nguyên mạnh mẽ, là món quà của trời cao, chúng không phải huyết mạch thông thường mà có dung hợp đạo tắc, có chứa sức mạnh bản nguyên của trời đất, là bảo vật vô thượng.

Diệp Thành ngồi dưới Hỗn Độn Thần Đỉnh, áo trên đã rách để lộ làn da màu đồng, lỗ chân lông toàn thân như đang hô hấp, hút lấy tinh hoa của huyết mạch và thải ra cặn của huyết mạch.

Hắn ngồi thiền như một vị tăng già, bất động mặc cho tinh hoa của huyết mạch tôi luyện cơ thể, đạo tắc của huyết mạch hoà vào trong hỗn độn đạo của hắn.

Đây là một bức tranh tuyệt vời, ánh sáng lộng lẫy chiếu sáng lòng đất tối tăm, mây mù bốc lên, sương trắng lượn lờ, từng luồng lực huyết mạch vờn quanh như muốn hồn quy thiên địa nhưng lại bị hút vào cơ thể Diệp Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.