Chương trước
Chương sau
Phía sau ông ta, người của Hạo Thiên thế gia lần lượt đi theo, hình thế hiện giờ rất rõ ràng, bọn họ phải tranh thủ thời gian tối đa, chỉ cần chậm trễ một giây đều có thể xảy ra đại hoạ.

Lần này vẫn là Diệp Thành đi cuối cùng, sau khi người của Hạo Thiên thế gia rời đi hắn mới nhìn vào hư không và đi theo đội ngũ của Hạo Thiên thế gia.


Mặc dù khoảng cách ba trăm dặm rất xa nhưng đối với tu sĩ mà nói thì lại chỉ mất công phu bằng ba tuần trà, quan trọng nhất là lần này bọn họ khong cần lén lút mà có thể dốc hết sức với tốc độ đỉnh phong để di chuyển.

Không biết từ bao giừo, người của Hạo Thiên thế gia đông như nước lũ tiến vào trong cổ thành Hoàng Tuyền.

“Phân theo tốp tiến vào, người già trẻ nhỏ vào trước”, giọng nói của Hạo Thiên Huyền Hải vang vọng.

Người của Hạo Thiên thế gia hành động mau lẹ, từng tốp người tiến vào trong Truyền Tống Trận.

Quả thực, Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Toaanf không thể so với Truyền Tống Trận Vực Môn của Hạo Thiên thế gia, căn bản không thể nào chứa nổi toàn bộ thành viên, mặc dù thời gian gấp gáp nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Phía này, trong sơn mạch với đại khí dồi dào, trên một đỉnh núi cao nhất, Huyết Khung nhàn nhã ngả người vào ghế, ông ta hào hứng nhìn về phía xa.

Sơn mạch Hoàng Tuyền dài hơn tám mươi nghìn dặm, núi non sừng sững chập trùng.

Sơn mạch này ngăn cách giữa thế giời người phàm và thế giới tu sĩ. Mặc dù cách xa vùng đất tập trung tu sĩ nhưng linh lực vẫn rất dồi dào, có lẽ sơn mạch này qúa cao, trong lúc này lại có yêu thú hoành hành nên người phàm căn bản không thể vượt qua ngọn núi này.

Lúc này, bên trong một đỉnh núi của rặng núi Hoàng Tuyền ẩn chứa rất nhiều tu sĩ, bọn họ chỉ đợi Hạo Thiên thế gia tiến tới đây.

“Chuẩn bị xong cả chưa?”, trên vị trí ngồi, Huyết Khung xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

“Bẩm điện chủ, Thị Huyết Thần Ảnh dốc sức ám sát, sơn mạch Hoàng Tuyền với Thiên La Địa Võng, nhất định sẽ khiến Hạo Thiên thế gia có đi không có về”, một thống lĩnh bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Người đi dò la thì sao?”

“Còn chưa quay về ạ, có điều nếu tính thời gian thì sắp về rồi ạ”.

“Tốt lắm”, Huyết Khung cười tàn độc, “thông báo mệnh lệnh của ta xuống dưới, bất cứ ai cũng không được tự động hành động, từ từ để Hạo Thiên thế gia tiến vào, ta phải diệt cả tộc chúng”.

“Rõ”.

“Đây là tốp cuối rồi”, phía trước Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Tuyền, Hạo Thiên Huyền Hải hít sâu.

“Nhanh lên”, ở bên, Diệp Thành cũng hít sâu, “không lâu nữa Huyết Khung nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, tới lúc đó cái mà chúng ta phải đối mặt không chỉ là phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện thôi đâu”.

“Trần Dạ, nếu lần này chúng ta không thể sống sót tới nam Sở thì con…”

“Nhất định có thể sống sót”, Diệp Thành nãy giời vẫn trầm ngâm cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, giọng nói có phần lạnh lùng, “ông đã phụ thân nương của ta thì không thể phụ cả Hạo Thiên thế gia của ông được”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.