Chương trước
Chương sau
“Không thận trọng thế này, nếu để Hạo Thiên thế gia trốn thoát thì Thị Huyết Thần Ảnh khó có thể giải thích”, thống lĩnh kia hắng giọng phất áo bước vào Truyền Tống Trận.

Sau ông ta là đại quân đông như nước lũ, mặc dù số người không hề ít nhưng miễn cưỡng vẫn có đủ chỗ cho nhiều người thế này.

Có điều, bọn họ vừa bước vào Truyền Tống Trận khong lâu thì liền nghe thấy tiếng nổ rúng động.


Nhìn thông đạo của Truyền Tống Trận thấy vỡ tan.

Khốn khiếp!

Viên thống lĩnh kia phẫn nộ, đợi tới khi ông ta phản ứng lại thì đã quá muộn vì đại quân của con đường này đã bị cuốn vào khe nứt không gian.

“Từ từ tận hưởng đi”, ở một đầu khác của Truyền Tống Trận, đạo thân của Diệp Thành bật cười lạnh lùng.

Không sai, thông đạo Truyền Tống Trận chính là do đạo thân của Diệp Thành phá huỷ, đây cũng chính là lời căn dặn của Diệp Thành trước khi rời đi, mục đích là để giết hịa nhánh quân của Thị Huyết Điện.

Còn bản thể Diệp Thành lúc này đã phi thật nhanh tới cổ thành tiếp theo với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Mặc dù hắn rất muốn huỷ đi Truyền Tống Trận hướng về sơn mạch Hoàng Tuyền nhưng hắn lại không có thời gian, bao nhiêu cổ thành như vậy, thời gian lại không đủ mà việc hắn cần làm trước mắt là tìm ra Hạo Thiên thế gia.

Rầm! Rầm!

Thiên địa không vì Diệp Thành đã giết hại đại quân của Thị Huyết Điện mà trở nên yên ắng.

Các nhánh quân khác của phân điện thứ chín đã lần lượt tới các cổ thành khác, lúc này bọn họ đang xếp hàng vào trong Truyền Tống Trận, chuẩn bị mai phục ở sơn mạch Hoàng Tuyền.

Một cái lưới lớn đã được giăng ra.



Dừng!

Trong màn đêm đen, Hạo Thiên Huyền Chấn dừng chân, đôi mắt ông ta hoan hoải nhìn vào hư không ở tứ phương.

“Sao vậy, sao lại dừng lại rồi?”, phía sau, Hạo Thiên Huyền Hải bay tới, thần sắc nghiêm trọng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Bầu không khí có phần lạ thường”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày lên tiếng.

“Lạ thường?”, Hạo Thiên Huyền Hải nhướng mày, cũng nhìn vào hư không, sau vài giây ông ta mới nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn, “có gì khác thường?”

“Ta có một cảm giác không yên lành”.

“Là do chúng ta quá căng thẳng mà thôi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn cũng tiến lên, “bao lâu vậy rồi mà bọn chúng cũng không truy vết ra được, chúng ta đã thoát khỏi vòng vây lâu rồi, thêm cả canh giờ nữa là tới sơn mạch Hoàng Tuyền, vượt qua Hoàng Tuyền là thế giới người phàm, chỉ cần Hạo Thiên thế gia chúng ta độ qua được kiếp nạn này thôi”.

“Không đúng”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn nói với ánh mắt bất định, ông ta nhìn về phía xa, giống như thể có thể trông thấy sơn mạch Hoàng Tuyền với đại khí dồi dào: “Ta chưa bao giờ thấy lo lắng như lúc này, phía trước nhất định là một con đường có đi không có về”.
“Phụ thân, người nhìn thấu gì sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.