Chương trước
Chương sau
“Có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra”, Diệp Thành nhướng mày.

“Ta nghe nói huynh và Huyền Linh Chi Thể từng tới Hoan Hải?”, đạo thân Tinh Thần ngả người trên một vách đá chậm rãi lên tiếng, lời nói mang theo ý tứ, “ta còn nghe nói hai người đã gặp phải phản phệ khủng khiếp, ta còn nghe nói cả hai còn bị vây bắt bởi kẻ mạnh của Yêu tộc, ta…”

“Rốt cục ngươi muốn nói gì?”


“Sở Huyên tới Hoan hải vào ngày thứ hai sau khi hai người rời đi”, đạo thân Tinh Thần ho hắng.

“Ngày …ngày thứ hai?”, Diệp Thành lập tức thẫn thờ.

“Không hề giả dối”, đạo thân Tinh Thần lắc đầu, “căn cứ vào thời gian mà Thổ địa công công và Sơn Thần nói thì chính vào ngày thứ hai sau khi hai người rời đi”.

“Sao có thể?”, Diệp Thành cau mày, “Hoan Hải ở nam Sở, chúng ta tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà sư phụ ở Nam Sở lại không hề quay về Hằng Nhạc?”

“Cái này thì ta không rõ”.

“Họ có nói sư phụ tới Hoan Hải làm gì không?”, Diệp Thành lại lần nữa hỏi.

“Không”, đạo thân Tinh Thần gãi tai, “cô ấy chỉ đứng ngoài Hoan Hải lặng lẽ quan sát Hoan Hải, cứ thế đứng hết một ngày một đêm, nghe bọn họ nói thì hình như là đang tìm thứ gì đó”.

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó nữa”, đạo thân Tinh Thần nhướng vai, “đợi Thổ Địa công công và Sơn Hải tỉnh lại thì sư phụ của huynh đã biến mất rồi, theo ta thấy thì có lẽ cô ấy quá buồn ngủ nên kiếm chỗ nào để ngủ rồi”.

“Nói thế thì sư phụ có thể ở Nam Sở?”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Ở Nam Sở hay không thì ta không rõ nhưng nhất định chưa về Hằng Nhạc, có lẽ là tìm U Minh Chi Cốc rồi”, đạo thân Tinh Thần gãi đầu, “ở Đại Sở có năm cấm địa lớn, một vùng đất đại hung. Cô ấy đều đã tới năm nơi này, chỉ còn lại U Minh Chi Cốc mà thôi”.

Nghe tới đây, Diệp Thành lại lần nữa chìm vào im lặng, hắn gãi đầu, đầu óc mộng mị.

“Lão Dại, gần đây ta luôn nằm mơ, phải làm sao chứ?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì đạo thân Tinh Thần đã gãi đầu.

“Cút”.

“Ta nói thật mà”, đạo thân Tinh Thần lập tức nhảy dựng lên, “lão đại, huynh đoán xem ta mơ thấy ai, ta cảm thấy thật kì lạ vì mình mơ thấy Thần Huyền Phong, suýt chút nữa thì ta tè ra quân, ta…”

“Ngươi có thể về Bắc Sở rồi”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời đạo thân, hắn không buồn nghe tên này lảm nhảm.

“Cái này nghe hay đấy”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười, hắn nhảy xuống khỏi tảng đá, “tiểu Nguyệt Nguyệt, ta tới rồi”.

“Sở Huyên, rốt cục nàng đang ở đâu?”, phía này, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn hư không mà thầm nhủ.

Cho dù một kẻ lanh lợi như hắn thì lúc này cũng nghĩ không thông, một loạt hành động của Sở Huyên rõ ràng là khác thường, hắn thậm chí còn không thể tìm ra được bất cứ lý do nào để giải thích mọi thứ.

Không biết vì sao Diệp Thành lại thu lại ánh mắt, hắn khoác lên mình tấm hắc bào rồi cứ thế chạy về phía mục tiêu.

Haiz!

Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, phía trước tấm màn nước Hoan Thiên trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai bất giác thở dài, “Thánh Chủ à, hiện giờ ta mới hiểu thế nào là tạo hoá trêu người”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.