Chương trước
Chương sau
Bây giờ hắn bắt Tiết Lâm tới đây cũng coi như làm chuyện năm đó chưa làm, bắt muộn cũng vẫn là bắt mà!

“Chắc Hạo Thiên thế gia đã tới Long Khê Cổ Địa rồi”, Diệp Thành nhìn thoáng qua bản đồ: “Hy vọng không xảy ra biến cố gì”.

“Thánh chủ”, sau tiếng gọi, Lưu Năng bay vụt đến xuất hiện bên cạnh Diệp Thành.


“Thế nào rồi?”

“Người đúng là liệu sự như thần!”, Lưu Năng ngồi bệt xuống đất, uống một hớp rượu rồi toét miệng cười: “Huyết Khung thật sự lệnh cho đại quân phân điện thứ chín dừng lại, bây giờ chắc ông ta đang cân nhắc quay về Thị Huyết Điện giành lấy ngôi vị điện chủ”.

“Tuy cách này tốt nhưng không lâu nữa sẽ bị bại lộ”, Diệp Thành cười nhẹ: “Chúng ta vẫn phải gây rối tiếp”.

“Đương nhiên phải gây rối rồi! Hế? Đây chính là đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện à? Hoá ra là có diện mạo này, chắc hắn cũng đáng giá rất nhiều tiền đấy”, Lưu Năng nói rồi còn vỗ vai Tiết Lâm, khuôn mặt già nua tươi cười doạ cho Tiết Lâm khóc thét.

“Hạo Thiên thế gia tới đâu rồi?”

“Tin tức vừa truyền đến, họ đang ở Long Khê Cổ Địa rồi”, Lưu Năng lại uống thêm một ngụm rượu: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hai ngày nữa họ sẽ đến thế giới phàm trần”.

“Phía Nam Sở thì sao?”, Diệp Thành cũng lấy bầu rượu ra.

“Mọi người vẫn đang làm việc hăng say, khí thế ngất trời”, Lưu Năng cười lớn, để lộ chiếc răng cửa ố vàng: “Bây giờ Thiên Đình đang chiến công một thể, dù Thị Huyết Điện có tới chúng ta cũng không sợ, cùng lắm thì đánh một trận thôi!”

“Có tin gì về Thiền Uyên Cổ Thành Bắc Chấn Thương Nguyên không?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Ba canh giờ trước họ đã rút lui khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên”, Lưu Năng đáp lại: “Theo tin tình báo nhận được lúc trước thì họ đã rút lui theo lộ trình Thánh chủ đưa ra. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì họ cũng sẽ tới Nam Sở cùng khoảng thời gian với Hạo Thiên thế gia”.

“Gửi bốn bức thư này đến Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia, Thất Tịch Cung và Huyền Thiên thế gia”, Diệp Thành lấy ra bốn cuộn thư cổ rồi đưa cho Lưu Năng: “Mau lên”.

“Thánh chủ sợ Thị Huyết Điện sẽ ra tay với họ à?”

“Một loạt hành động của chúng ta hôm nay đã chọc giận Thị Huyết Điện”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu Thị Huyết Diêm La thật sự nổi điên, tất cả các thế lực chống lại bọn chúng sẽ bị tiêu diệt, đó là điều không thể tránh khỏi, chỉ khác là thời gian sớm hay muộn mà thôi”.

“Ta sẽ đi ngay bây giờ”, Lưu Năng cầm lấy thư rồi biến mất ngay lập tức, đúng là đến nhanh đi cũng nhanh.

Sau khi ông ta đi, Diệp Thành mới tách ra một phân thân.

Sau đó hắn dùng bí pháp liên kết lạc ấn sinh mệnh Tiết Lâm với phân thân.

Cuối cùng, phân thân của hắn đưa Tiết Lâm bay về một hướng, chỉ đợi thời điểm thích hợp đòi tiền chuộc từ Thị Huyết Điện.

“Tiếp tục”, sau khi phân thân đi hắn mới duỗi eo, trên tay có thêm một bức chân dung, đó là một thanh niên da trắng, đệ tử chân truyền thứ ba của Thị Huyết Điện – Tôn Hạo.

Nhưng hắn còn chưa kịp cất bước thì thần hải chợt rung lên, sau đó có tiếng hô: “Lão Đại, ta muốn đến Bắc Sở”.

“Cứ ngoan ngoãn ở lại Hoan Hải chờ sư phụ ta đi”, Diệp Thành mắng: “Nếu ngươi dám tự ý đến Bắc Sở, lão tử sẽ đá chết ngươi”.

“Nói đến sư phụ lão Đại, ta phải nói cho huynh chuyện này”, tinh thần đạo thân ngoáy tai: “Với trí thông minh của ta thì cô ấy đã tới Hoan Hải rồi”.

“Lý do”.

“Công công thổ địa và sơn thần nơi này đã nhìn thấy cô ấy, có phải lý do này rất mới mẻ không?”

Nghe đến đây, Diệp Thành khẽ nhíu mày: “Họ có nói gặp khi nào không?”

“Lão Đại, chắc huynh nghĩ nát tóc cũng không ngờ tới đâu”, lời đạo thân Tinh Thần nói đầy ẩn ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.