Chương trước
Chương sau
“Không phải là cách nhưng lại rất thực dụng”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai nói: “chỉ sợ ngươi không trụ được tới lúc thiên kiếp kết thúc, bản thân lại chết vì tiêu hao tuổi thọ. Cũng may trước đó ngươi hấp thu tinh nguyên đại địa và nhiều linh dược khác nếu không thì tiểu tử nhà ngươi đã mất mạng lâu rồi”.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ Thái Hư Cổ Long, hắn không ngừng vận chuyển Tiên Luân Thiên Sinh vì lúc này hắn thực sự cần tới sức mạnh đó.


Đối diện với hắn chính là Cửu Hoàng của Đại Sở, vả lại điều đáng châm chọc nhất không phải là điểm này mà là bọn họ sau khi bị diệt vẫn sẽ tụ họp lại với nhau, điều đó mới khiến Diệp Thành đau đầu nhất, và nó có nghĩa rằng trận đại chiến này chính là trận đại chiến tiêu hao.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến càng trở nên khốc liệt hơn, hình thái của bát Vương cũng vô cùng thảm hại, người nào người nấy máu me nhơ nhuốc khiến người ta nhìn mà thót tim, cũng vì là Cửu Hoàng chứ nếu như đặt ở Đại Sở hiện giờ thì ai có thể làm bọn họ bị thương nổi.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành vẫn tắm trong máu, nhưng vì khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh và sức mạnh luân hồi nên khả năng chiến đấu của hắn vẫn ở trạng thái Đỉnh phong, hắn liên tục trảm các vị Hoàng khiến những người bên dưới kinh ngạc.

Có điều khả năng chiến đấu bá đạo như vậy quả thực phải trả bằng cái giá đắt.

Mỗi giây phút trôi qua, mái tóc của hắn dần bạc trắng, vả lại càng lúc càng bạc nhiều hơn.

“Chuyện…chuyện gì thế chứ?”, bên dưới, lão tổ nhà họ Tô ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “có thể đánh tới mức này sao? Nhưng mái tóc của hắn bị gì thế kia, lại tiêu hao tuổi thọ rồi sao?”

“Nói chính xác là hiến tuổi thọ để đổi lấy bí thuật bá đạo”, Đao Hoàng lập tức lên tiếng, “muốn duy trì sức mạnh bất tận thì phải liên tục vận chuyển bí pháp đó, muốn vận chuyển bí pháp đó liên tục thì bị lấy đi tuổi thọ”.

“Ôi trời, còn có bí thuật này sao?”, Gia Cát Vũ thẫn thờ.

“Cho nên hiện giờ trận chiến mà Diệp Thành đánh chính là trận chiến tiêu hao”, Độc Cô Ngạo lên tiếng, vẻ mặt không hề dễ coi chút nào.

“Nếu nói về thiên kiếp này thì chắc cũng sắp kết thúc rồi, còn muốn đánh tới bao giờ chứ?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi đầu, “lẽ nào muốn dẹp sạch chín vị Hoàng một mạch mới coi là thành công độ kiếp?”

“Nói vậy cũng không phải là không có lý”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng với khả năng chiến đấu của Diệp Thành thì rõ ràng là không làm được việc này”.

“Ta nói này, sao mắt nhìn của mấy người lại không được bình thường thế nhỉ?”, khi mấy người kia đang nói chuyện thì Ngưu Thập Tam ghé lại, giơ tay chỉ, ý bảo mọi người nhìn về phía Cu Thiên Dật, Tiêu Thần, Long Đằng, Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang hướng đó.

Quả thực, mắt nhìn của bọn họ không được bình thường, ánh mắt của tất cả đều hướng về Diệp Thành.

Đột nhiên tất cả chợt hiểu ra có chuyện gì xảy ra, chỉ trách Diệp Thành kia quá khủng khiếp, hết lần này tới lần khác trảm diệt các vị Hoàng, việc này trong mắt những người con của họ mà bình thường được mới lạ.

Đoàng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.