Chương trước
Chương sau
Xương cốt bên trong cơ thể Diệp Thành đang va chạm vào nhau vang lên từng âm thanh rắc rắc, vết thương toàn thân của hắn bốc lên từng làn khói xanh, miệng vết thương nhanh chóng hồi phục, đến cả cánh tay bị đứt lìa cũng nhanh chóng mọc ra với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

Thánh quang mà Diệp Thành sắp chôn vùi lại lần nữa rực rỡ thần huy, toàn thân hắn có kim quang lấp lánh, khí huyết sục sôi như ngọn lửa cháy rực, toàn thân hắn lúc này như được đúc từ hoàng kim, trông giống như một vị chiến thần vậy.


“Đúng là khác người”, thấy sự thay đổi của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long bất giác lên tiếng.

“Tiên luân thiên sinh, quả nhiên bá đạo”, Diệp Thành gằn giọng, khả năng chiến đấu tăng vọt.

“Lão tử cảm thấy thật kì lạ, không phải huyết mạch của tiên tộc, chỉ có một Tiên Luân Nhãn mà hắn lại có thể thức tỉnh được ba loại tiên luân cấm thuật”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu, “không biết Tiên Vũ đại đế mà biết được thì liệu có nhảy ra khỏi quan tài không nữa”.

“Long gia, Tiên Luân Nhãn đồng lực của ta hồi phục rồi”.

“Niết bàn trùng sinh dưới thiên kiếp, ngươi đã trải qua không chỉ một lần, muốn cảm ơn thì cảm ơn thiên kiếp thần phạt của ngươi ấy”.

“Đúng là trời không phụ Diệp Thành ta”, Diệp Thành bật cười sảng khoái, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể, khả năng chiến đấu lên cao, đây là lần đầu tiên hắn chủ động công phá, có Tiên Luân Thiên Sinh hồi phục, có thánh thể với khí huyết dồi dào làm chỗ dựa, hắn có thể đại khai sát giới tứ phương mà không phải kiêng dè gì.

Rầm! Đoàng!

Diệp Thành đột nhiên hồi sinh trong trạng thái nhơ nhuốc máu, vả lại càng chiến càng hăng, gây ra động tĩnh không hề vừa khiến phía Quỳ Vũ Cương đang dốc sức chiến đấu với chín vị Hoàng cũng bất giác nhìn về bên này.

Đột nhiên, tám người cùng nheo mắt như thể có thể nhìn thấy một luồng sức mạnh thần bí thông qua cơ thể Diệp Thành.

“Sao có thể, khả năng chiến đấu của hắn lại đang luân hồi?”, Quỷ Tôn cau mày.

“Khả năng phục hồi thật bá đạo”, yêu Vương nheo mắt lại gần như chỉ bằng một sợi chỉ.

“Khí huyết, tinh nguyên, bản nguyên, linh lực đều đang luân chuyển theo một quỹ đạo nào đó, vậy nó rốt cục thần thông tới mức nào chứ?”, Phệ Hồn Vương nói với vẻ mặt tham lam: “Sức mạnh mạnh lên không ngừng sao?”

Thế gian này lấy đâu ra loại sức mạnh bất tận đó?”, Quỳ Vũ Cương hắng giọng lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu nhiều hơn: “Hắn phải trả cái giá đau đớn vô cùng”.

Quả nhiên, Diệp Thành đang sát phạt về tứ phương chợt cảm thấy có gì đó không ổn, mái tóc màu đen của hắn đột nhiên có từng sợi bạc, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một số thứ không ngừng thay đổi: Tuổi thọ

“Sức mạnh không ngừng luân hồi, tuổi thọ cũng liên tục mất đi”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Cấm thuật bá đạo phải có sức sát thương bá đạo, Tiên Luân Thiên Sinh cho ngươi khả năng hồi phục bá đạo và sức chiến đấu vô tận thì cũng lấy đi của ngươi những gì nên lấy”.

“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ta cần sức mạnh này để đối kháng với Cửu Hoàng”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.