Chương trước
Chương sau
Không thể phủ nhận sức chiến đấu của Diệp Thành rất ngoan cường, dưới sự công kích của chín vị Hoàng mà hắn vẫn có thể trụ được tời giờ phút này không bị trảm diệt, chỉ cần tính chiến tích này thôi cũng đủ để hắn tự hào rồi.

“Ta nói này, hôm nay không vui chút nào cả”, Thái Hư Cổ Long thông qua phần trán của Diệp Thành nhìn ra được thế giới bên ngoài, khi trông thấy phía Quỳ Vũ Cương, cho dù là nó cũng bất giác rụt cổ: “Cũng may hôm nay liên quân tu sĩ của chúng ta trấn áp nếu không thì rất có thể sẽ bị đánh tan tác”.


Diệp Thành không nói gì, hắn dành vài giây nhìn thế giới bên ngoài, thần sắc nghiêm trọng tới tột độ.

Hắn không ngờ khi mình độ kiếp lại kéo theo sự xuất hiện của trưởng nam trưởng nữ của vị Hoàng khác, càng không ngờ rằng đến cả đại địch cái thế thời Cửu Hoàng cũng lần lượt hiện thân, đó là kẻ mạnh ngang tầm với Pháp Luân Vương. Chín người tiếp theo cho dù có liên quân tú sĩ làm hậu thuẫn thì hắn cũng không hề cảm thấy an toàn.

“Hiện giờ mục đích của bọn họ và Pháp Luân Vương giống nhau”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu rồng, “đều muốn mượn thần phạt của Cửu Hoàng tìm thời cơ đột phá, nếu làm không tốt thì bọn họ đều giống như Pháp Luân Vương chết trong biển thiên lôi này”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

Rầm! Đoàng! Đùng!

Hư không vẫn rung chuyển, cũng không biết vì thiên kiếp sấm sét của Diệp Thành hay vì áp lực cái thế của Bát Vương.

Bầu không khí giữa đất trời vô cùng nặng nề, liên quân tu sĩ từ tứ phương tụ lại với nhau, biển người dày đặc giống như thể trên mặt đất phủ thêm sắc đen, tất cả đều nhìn phía Quỳ Vũ Cương bằng ánh mắt kiêng dè.

Thế nhưng, thấy ánh mắt thù địch đó của bọn họ, phía Quỳ Vũ Cương lại ngó lơ, đôi mắt nhìn vào biển thiên lôi.

Phía đó, Diệp Thành vẫn đang tử chiến, khí huyết thánh thể dồi dào cho hắn sức chiến đấu ngoan cường, quan trọng nhất vẫn là ý chí kiên cường và chiến ý mạnh mẽ khiến hắn cho dù ở vùng đất nguy hiểm cũng không từ bỏ hi vọng sống sót.

“Chẳng trách mà có thể có sức chiến đấu thế này, hậu bối này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta nhiều”, Huyết Vương bật cười liếm liếm cái lưỡi, trong đôi mắt rõ ánh nhìn tham lam, “khí huyết dồi dào thế này khiến ta rất hưng phấn”.

“Không thể phủ nhận nếu như hắn cùng cấp với Pháp Luân Vương thì hắn quả thực còn mạnh hơn Pháp Luân Vương”, Quỷ Vương vặn cổ, khí thế cuồng bạo lên cao.

“Tên tiểu tử đó bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong biển thiên lôi, các người còn ở đó mà nói những lời vô ích sao?”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Huyết Tế và Quỷ Tôn, “nếu như hắn chết rồi thì lôi kiếp cũng tiêu tán, đạo tắc của Cửu Hoàng cũng sẽ biến mất”.

“Còn cần ngươi dạy bản Vương sao?”, Quỷ Tôn hắng giọng, khí thế tăng lên tới đỉnh phong, ông ta sải bước ra một bước sát phạt vào biển thiên lôi.

“Ông…ông ta đang định lặp lại vết xe đổ của Pháp Luân Vương sao?”, hành động của Quỷ Tôn khiến liên quân tứ phương đột nhiên xôn xao.

Rầm!

Sau khi Quỷ Tôn bước vào biển thiên lôi, biển thiên lôi rung chuyển, trong lúc này còn mở rộng lên gấp đôi, cũng giống với lúc Pháp Luân Vương, nhóm Cửu Hoàng của Đại Sở thứ hai hiện thân, đồng loạt sát phạt về phía Quỷ Vương.

Giết!

Quỷ Vương gằn lên phẫn nộ, không lùi mà tiến lao về phía Cửu Hoàng.

Rầm! Đoàng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.