Chương trước
Chương sau
Tiêu Thần lên tiếng, vô thức nắm chặt chiến vương kích trong tay.

“Ông ta chính…chính là Ma Vương của Ma Vực?”, giọng Tiêu Thần mặc dù nhỏ nhưng lại khiến tất cả mọi người phải xôn xao.


“Ma Vương của Ma Vực”, lúc này, đặc biệt là người của Viêm Hoàng giọng nói đều run rẩy, tất cả đều phải chịu áp lực kinh người của Quỳ Vũ Cương”, tiền bối Viêm Hoàng năm xưa đối đầu với người thế này sao?”

“Viêm Hoàng, đừng gây sự”, thấy từng tiếng kinh ngạc vang lên, Quỳ Vũ Cương như không nghe thấy gì, ánh mắt ông ta nhìn Viêm Hoàng trong biển thiên lôi, ông ta chợt có phần thất thần, đôi mắt rõ vẻ phức tạp mang theo nỗi uất hận, thê lương và mê man.

Năm xưa ông ta bại dưới tay người đó, mới chớp mắt đã cả vài vạn năm trôi qua.

Hiện giờ đại địch cái thế Viêm Hoàng đã quy tịch còn ông ta vẫn đang sống tạm qua ngày chỉ vì sự bất cam và nỗi oán thán trong lòng.

“Quỳ Vũ Cương, đây không phải là tác phong của ông”, khi Quỳ Vũ Cương còn đang tưởng nhớ chuyện khi xưa thì một giọng nói vang lên không rõ từ ai, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng lại như tiếng sấm rền vang vọng.

“Quỷ Điện, ngươi vẫn khiến người ta phải ghét bỏ như vậy”, Quỳ Vũ Cương không liếc mắt nhìn quanh, giọng nói như có như không.

“Ngươi có biết rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ phải trả giá cho câu nói này của mình không?”, sau giọng nói u ám này vang lên, một bóng người ma quỷ xuất hiện trong hư không phía đối diện Quỳ Vũ Cương, hai hàm răng trắng bóc hiện lên vô cùng nham hiểm, đôi mắt tử tịch với ánh nhìn tàn nhẫn. Người này không phải ai khác mà chính là Quỷ Vương năm xưa trấn áp Thiên Táng Hoàng.

“Hôm nay đúng là náo nhiệt”, phía sau Quỷ Vương, ba bóng hình ma quỷ liên tiếp xuất hiện, mặc dù có thể nhìn thấy người nhưng lại không thể tìm được khí tức của người này.

“Vu chú tộc, Vu Chú Vương”.

“Huyết tộc, Huyết Vương”.

“Phệ hồn tộc, Phệ Hồn Vương”.

“Hôm nay đáng để ghi nhớ”, phía sau Phệ Hồn Vương, bầu hư không ở phía đông với yêu khí ngút trời, có biển yêu khí ngưng tụ sục sôi, trong đó có một con giao long màu vàng kim, yêu vương của yêu tộc cũng tới.

“Không có khí tức của người sống, người đó có lẽ là U Minh Diêm La Vương của U Minh Địa Phủ”, Đao Hoàng nhìn Yêu Vương sau đó cau mày nhìn về một phương vì lại có người tới.

Người đó thực sự rất dị thường, thân khoác áo giáp cổ xưa, tay cầm chiến mâu, toàn thân đầy bụi trần giống như vừa bước ra từ nấm mồ, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng giống như một người chết vậy.

Sau khi thấy người này xuất hiện, phía Quỳ Vũ Cương mới lần lượt nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng.

“Cẩn thận, Thần Vương cũng tới rồi”, khi tất cả mọi người nhìn về phía U Minh Diêm La, một giọng nói khẽ khàng truyền vào tai mỗi người trong liên quân từ tứ phương.

Người truyền âm tới chính là Thiên Thương Nguyệt, cô ta giống như vị tiên tử đứng trong hư không, đôi mắt nhìn về hư vô một phương, có điều, điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu đó là trên khuôn mặt cô ta lại rõ vẻ phức tạp.

“Thần Vương của Sát…Sát Thủ Thần Triều?”, nghe danh hiệu này, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Đao Hoàng chợt run rẩy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.