Chương trước
Chương sau
“Đó…đó không phải là con trai trưởng của vị Hoàng nào chứ?”, nhìn ông lão cao tuổi đó, Thiên Tông Lão Tổ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bất giác lên tiếng.

“Con trai của Thiên Táng Hoàng, Đế Phạn”, Tiêu Thần lại lần nữa lên tiếng.


“Sao…sao ta lại thấy kì lạ thế nhỉ?”, Gia Cát Vũ giật giật khoé miệng nhìn sang Đế Phạn rồi lại vô thức nhìn Thiên Táng Hoàng bên trong biển thiên lôi, nhìn dáng vẻ của Đế Phạn thì ông ta có thể là gia gia tổ của Thiên Táng Hoàng rồi.

“Ông ấy giống như chúng ta, năm xưa cũng bị phụ hoàng của mình phong ấn”, Tiêu Thần chậm rãi lên tiếng, “có điều điểm khác so với chúng ta đó là phong ấn của ông ta gặp sự cố khiến tinh khí thoát ra ngoài, biến thành bộ dạng dở sống dở chết”.

“Nếu vậy thì ông ta cũng mạnh đến kinh người”, Đao Hoàng nãy giờ cuồng bạo nhưng khi nhìn thấy Đế Phạn bước tới với những bước đi run rẩy thì cũng tỏ vẻ kiêng dè.

“Khả năng chiến đấu của ông ta có thể so sánh với Pháp Luân Vương”, Tiêu Thần nói rồi trong đôi mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc và kính nể.

“Ngặt nỗi lại già rồi”, Thiên Tông Lão Tổ thở dài.

“Con trưởng của Viêm Hoàng và Thần Hoàng không phải lạc đường rồi chứ?”, phía này, Gia Cát Vũ vô thức nhìn tứ phía.

“Hai vị Hoàng còn chưa thành thân, lấy đâu ra con trưởng?”, Độc Cô Ngạo lên tiếng.

“Còn có chuyện này sao?”

“Phụ Hoàng”, khi mọi người đang nói chuyện thì Đế Phạn đã dừng bước, ông ta nhìn Thiên Táng Hoàng rồi chợt trào nước mắt, cơ thể run lên.

Không biết vì sao khi nhìn thấy cơ thể run rẩy của Đế Phạn, trong lòng mọi người có mặt đều cảm thấy thê lương.

Nỗi thê lương này không chỉ với Đế Phạn mà còn có các vị trưởng nam trưởng nữ của các vị Hoàng.

Phụ thân và mẫu thân của bọn họ từng là những vị Hoàng của vùng đất này, là sự tồn tại chí cao vô thượng nhưng vì những nguyên do khác nhau mà bọn họ không thể không phong ấn con cái của mình.

Lúc này, tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng được giây phút phong ấn bị phá, Tiêu Thần và Nam Minh Ngọc Thu cảm thấy hoang mang và cô đơn thế nào. Một lần phong ấn như một giấc mơ, sau cơn mở tỉnh lại là những tháng ngày dài đằng đẵng chỉ một mình trơ trọi lại giữa bể dâu.

“Một người không dễ đụng vào xuất hiện”, trong lúc này, lớp sương mờ trong tầm mắt phía Chu Thiên Dần và Tiêu Thần tản đi, ánh mắt bọn họ nhất loạt nhìn về một hướng.

Phía đó có lớp sương màu đen hiện lên, khí thế ma sát sục sôi cuộn tới mảnh đất khô cằn nhuốm đỏ máu, trong lúc này người ta có thể nhìn thấy huyết hải sục sôi và thây xác chất thành núi cùng những vì sao tịch diệt.

Rầm!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một tiếng động rầm trời vang lên, một bóng hình vững chãi mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.

Người đó giống như một vị vua, toàn thân khoác bộ chiến giáp lạnh băng, mái tóc màu máu tung bay, đôi mắt đỏ au hiện lên ánh nhìn đầy ma tính, khí thế của người này rất mạnh mẽ, có thể nuốt trọn sơn hà, có thể trấn áp núi non sừng sững.

Ma Vương Quỳ Vũ Cương!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.