Chương trước
Chương sau
Như thế hàng nghìn năm sau, chục nghìn năm sau hắn cũng sẽ trở thành một kẻ máu lạnh không có tình cảm, cũng sẽ vì sự không cam lòng của mình mà vứt bỏ tất cả, sống trong thế đạo hỗn loạn như một con chó.

Ầm!

Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Pháp Luân Vương cái thế đã bị thương, bị một kích của Chiến Vương đánh bật, còn chưa đáp đất, ông ta đã bị thần quang từ thiên ô Phục Ma của Nguyệt Hoàng đánh trúng, áo choàng màu vàng tím rách tan, máu me xương cốt bay tứ tung.


Rầm!

Có lẽ là cơ thể Pháp Luân Vương quá nặng, khi tiếp đất, thiên địa cũng phải rung lên dưới sức ép ấy.

Nhưng ông ta vừa đáp đất, còn chưa ổn định thân hình thì Viêm Hoàng đã sát phạt tới, bia Thần thoáng chốc phóng đại rồi đánh xuống khiến Pháp Luân Vương lảo đảo một hồi.

Phá!

Pháp Luân Vương gầm lên, chống lại bia Thần của Viêm Hoàng.

Đùng! Đùng!

Chỉ là, Đông Hoàng xuất hiện khiến ông ta vừa đứng dậy đã lại bị trấn áp, chuông Đông Hoàng tản ra thần uy cái thế, đè ông ta nửa quỳ dưới đất, cơ thể cường đại nứt dần, máu tươi phụt ra tung toé.

Keng!

Sau tiếng rung của thần kiếm, đòn tấn công của Sở Hoàng đã đến, một kiếm bá đạo vô song mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt, đâm thẳng về hướng đầu mày của Pháp Luân Vương. Sở Hoàng không có suy nghĩ, cũng không có lòng thương hại, ông ta chỉ muốn tuyệt sát Pháp Luân Vương.


Phụt!

Máu bắn tung tóe, đầu mày của Pháp Luân Vương bị đâm xuyên, sau đó bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh bay ra ngoài, cơ thể đẫm máu vẽ một vòng cung màu máu trên hư không rồi rơi vào biển lôi sấm sét.

Không biết bao lâu sau Pháp Luân Vương mới lảo đảo đứng lên, loạng choạng suýt ngã mấy lần, tóc tai ông ta bù xù, toàn thân đầm đìa máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, yên lặng nhìn ông ta, lúc này bóng lưng vị vua vô song thật ảm đạm, thê lương.

Ông ta đã bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại.

Ông ta cược thua, thua một cách thê thảm, thảm hại.

Không biết vì sao, nhìn Pháp Luân Vương lúc này, tất cả mọi người trên chiến trường dù là phía Cổ Tam Thông hay phía Thành Côn đều sinh ra nỗi buồn nặng nề.

Trước đây, bóng lưng ấy chí khí ngút trời, khí thế nuốt chửng thiên hạ, tóc ông ta nên đen như thác nước chứ không phải bạc trắng như hiện tại, khuôn mặt khi ấy góc cạnh sắc bén chứ không phải đầy nếp hăn như bây giờ, dáng người nên thẳng tắp chứ không phải cô đơn, thê lương thế này, đôi mắt ấy nên sáng như sao chứ không phải vẩn đục như lúc này…

Ông ta vẫn là vua, là Pháp Luân Vương vô địch thiên hạ.

Nhưng anh hùng đã xế bóng, năm tháng dãi dầu, ông ta đã già.

Rầm! Rầm! Rầm!

Cửu Hoàng hội ngộ, xếp thành một hàng ngay ngắn, chầm chậm đi về phía ông ta. Họ là Hoàng đế vô song, từng có cả thiên hạ trong tay, nhưng lúc này lại không có chút thương hại, quy luật của đạo không cho phép người ngoài xuất hiện trong biển lôi, nếu xuất hiện thì dù là ai cũng sẽ phải chết.

“Pháp… Pháp Lão, ra khỏi biển lôi đi”, sau khi im lặng, đám Thành Côn và Ân Trụ phía dưới điên cuồng hét lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.