“Uyên Hồng thần kiếm”, tiếng kinh ngạc vang vọng khắp tứ phương, Diệp Thành nhìn người thứ hai sau bằng khuôn mặt kinh ngạc, “ông…ông ấy là Huyền Hoàng?”
“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, hình như đã không thể nhẫn nhịn thêm mà nhìn thẳng sau đó đành nhắm mắt lại.
“Hai vị Hoàng?”, Diệp Thành lên tiếng với giọng run run, bọn họ đều không phải là những vị Hoàng thực thụ nhưng đối với hắn mà nói thì đó lại là áp lực vô cùng.
Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc tại đây, sau Huyền Hoàng, bầu hư không lại rung chuyển, trong lớp sương màu đen cuồn cuộn kia lại có bóng người bước ra, tay cầm địa kích, thân mặc chiến giáp, mang theo sự uy nghiêm của một vị Hoàng.
“Phụ…Phụ Vương…”, thấy người này, Tiêu Thần run rẩy, nước mắt chợt trào ra.
“Tiêu Chiến?”, Pháp Luân Vương ở cách đó không xa nắm chặt nắm tay đến mức bật máu, đôi mắt trố ra, trong đôi mắt ấy hằn lên từng đường vân máu, ông ta không ngờ nổi sau bao nhiêu năm lại gặp đại địch cái thế năm xưa của mình trong hoàn cảnh thế này.
“Đó…đó là Chiến Vương sao?”, dưới bầu trời vang lên quá nhiều âm thanh, giọng nói của ai cũng đều run rẩy.
“Ba vị Hoàng”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt.
Không vội, còn nữa.
Sau Chiến Vương, trời đất tiếp tục rung chuyển, có tiếng chuông vang lên, ngân nga kéo dài.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong lớp sương đen với thiên lôi xẹt qua, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624064/chuong-1874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.