Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy điều này, Thành Côn suýt tức hộc máu, nhưng ông ta cũng chỉ nhìn mà đánh không được.

“Giết cho ta”, mặt mày ông ta dữ tợn, lập tức hạ lệnh, công kích trận pháp không đánh được ngươi, lão tử phái người lên đó giết chết ngươi.

Chỉ là các trưởng lão đều chần chừ lưỡng lự trước mệnh lệnh của ông ta, đó là thần phạt lôi kiếp, nếu ra khỏi kết giới của Chính Dương Tông, còn chưa lên tới nơi sợ rằng đã bị sét giật tung người rồi!


“Lẽ nào các ngươi dám làm trái lệnh?”, Thành Côn tức giận hét lên, rút sát kiếm ra: “Kẻ nào trái lệnh, giết ngay tại chỗ”.

Thấy thế, các trưởng lão đều biến sắc, chịu áp lực từ Thành Côn nên đành cắn răng vọt ra khỏi kết giới của Chính Dương Tông, bay lên trời.

Ầm!

Thần phạt sấm sét ầm ầm vang dội, trưởng lão cảnh giới Không Minh đầu tiên lao ra khỏi kết giới Chính Dương Tông lập tức bị đánh tan xương nát thịt, còn chưa bay được nghìn trượng đã bị sét đánh rơi xuống hư không.

Phụt! Phụt! Phụt!

Các trưởng lão phía sau cũng không khá hơn là bao, vừa lao lên đã bị sét đánh tới tấp.

Nhìn thấy cảnh này, Thành Côn hận thù nghiến răng ken két: “Tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên xông lên cho ta”.

Cuối cùng ông ta cũng nhìn ra trưởng lão cảnh giới Không Minh lên bao nhiêu cũng vô ích, thần phạt lôi kiếp quá đáng sợ, muốn tay không chống lại lôi phạt, bay lên độ cao hàng chục nghìn trượng bắt buộc phải là cảnh giới bán bộ Không Minh.

Ngay lập tức, Chính Dương Tông có một ông lão mặc áo tím bước ra khỏi kết giới.

Ù!

Chẳng mấy chốc, binh khí bản mệnh đã lơ lửng trên đỉnh đầu, bảo vệ toàn thân, sau đó ông ta lao vụt lên trời.

Đùng! Đoàng!

Thần phạt lôi kiếp ầm ầm đánh xuống, trúng vào binh khí bản mệnh của ông lão áo tím, bị trúng hơn mười tia sấm, binh khí bản mệnh của ông lão đã bị đánh bay ra ngoài.

Ông lão áo tím không còn binh khí bản mệnh bảo vệ, lập tức rơi vào tình cảnh cực kỳ thê thảm, hết tia sét này đến tia sét khác, nổ tung bầu trời, dù ông ta có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cũng bị đánh xương cốt máu me lẫn lộn.

“Chết tiệt”, ông lão áo tím hừ lạnh, lui về kết giới của Chính Dương Tông, ông ta khẳng định nếu bây giờ mà lên trời thì chưa tới được độ cao năm mươi nghìn trượng đã bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi.

“Pháp Lão”, đám Thành Côn vội vàng nhìn Pháp Luân Vương.

“Ta còn có thể làm gì?”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, sắc mặt rất khó coi, ông ta không rảnh để ý đến phía Thành Côn, lúc này ông ta đang điên cuồng đem đại quân Âm Minh của mình về Chính Dương Tông, Âm Minh Tử Tướng sợ nhất là lôi kiếp, bởi vì chỉ trong thoáng chốc thôi chúng sẽ bị thiêu rụi thành tro tàn.

“Nhưng… Nhưng cũng không thể cứ nhìn thế này được chứ ạ!”, đám Thành Côn lo lắng.

“Củng cố, tăng cường kết giới hộ sơn”, Pháp Luân Vương trầm giọng ra lệnh: “Đến khi hắn độ kiếp xong thì ở trạng thái yếu, đến lúc đó ra tay lần nữa cũng không muộn”.

“Đã hiểu”, Thành Côn và những người khác đâu dám chậm trễ, vội vàng chạy về các ngả.

Ù! Ù!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.