“Vậy thì tốt”, Diệp Thành cười nhạt, sau đó sờ vào hư không truyền âm thạch trong ngực: “Kích hoạt hư không tuyệt sát trận của Thanh Vân Tông, nhắm chuẩn hướng chín điện chủ của Chính Dương Tông cho ta”.
“Bắt giặc phải bắt tướng trước, điều này ta hiểu”, truyền âm thạch vang lên tiếng cười của Chu Ngạo: “Chỉ chờ ngươi hạ lệnh thôi”.
“Vậy là tốt nhất”, Diệp Thành cất truyền âm thạch, sau đó lấy ra một bầu rượu, ngồi dưới tảng đá, dựa vào đó nhàn nhã nhâm nhi.
“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, ngươi có thể để tâm một chút được không?”, Cổ Tam Thông không nhịn được mà mắng.
“Tiền bối am hiểu trận pháp kết giới, con am hiểu đánh trận”, Diệp Thành nói xong dốc một ngụm rượu vào miệng: “Nghe con đi không sai đâu, chờ bọn chúng mệt thì chúng ta sẽ ra tay”.
“Ta thích ngươi ra vẻ như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Mẹ chứ, thú vị thật”.
“Xuỳ!”, Diệp Thành không cho là vậy, uống cạn rượu trong bình, khoanh tay dựa vào tảng đá rồi ngủ: “Ba canh giờ nữa gọi con nhé”.
Nghe hắn nói vậy, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Quả thực, luận về đánh trận, cô ta kém Diệp Thành không chỉ một chút, trận hỗn chiến tam tông khi xưa là một ví dụ điển hình. Cô ta chắc chắn nếu Diệp Thành chỉ huy trận chiến đó thì phân điện thứ chín do cô ta chỉ huy sẽ không tổn thất nặng nề đến vậy.
Cảnh tượng sau đó cực kỳ đặc biệt.
Bên này, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/623994/chuong-1804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.