Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, dù đòn tấn công của đại quân Chính Dương Tông quyết liệt nhưng cũng không lay chuyển được kết giới của Thanh Vân Tông.

Ba tông của Nam Sở đều có điểm mạnh riêng, kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông bá đạo, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông khủng bố, sức chiến đấu của Chính Dương Tông hùng mạnh. Kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thực sự cực kỳ mạnh, dù là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân tinh thông kết giới trận pháp cũng phải kinh ngạc cảm thán.


Tiếp tục!

Thấy kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông vẫn không hề bị lay chuyển, các điện chủ của Thanh Vân Tông đều nở nụ cười nham hiểm.

Bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, mỗi hướng đều có một chiếc xe kéo bằng ngọc, mỗi hướng có hai điện chủ nhàn nhã ngồi đó, hứng thú nhìn đại quân Chính Dương Tông tấn công Thanh Vân Tông.

Theo bọn họ thấy, công phá Thanh Vân Tông chỉ là vấn đề thời gian, mà bọn họ cũng rất thích xem cảnh mọi người vật lộn với cái chết.

“Vẫn chưa hành động à?”, thấy Chính Dương Tông đang trên đà thắng lợi, Sở Linh hỏi Diệp Thành.

“Đừng vội, để ta tìm xem ai đang điều khiển đại quân Âm Minh”, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không ngừng quan sát đại quân Âm Minh của Chính Dương Tông: “Chỉ cần tìm được kẻ điều khiển thì đại quân Âm Minh này không tấn công cũng tự bại”.



“Nếu Pháp Luân Vương đích thân điều khiển thì khó đấy”, Chung Giang trầm giọng nói.

“Vậy mới phải quan sát kỹ”, Diệp Thành vừa nói vừa đảo Tiên Luân Nhãn tìm kiếm khắp nơi.

“Nếu hôm nay ông ta tới thì cũng tốt”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Một người dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn được một đại quân tu sĩ, tuy chúng ta cũng phải trả cái giá đắt, nhưng nếu diệt được ông ta thì tất cả đều xứng đáng”.

“Tiếc là hôm nay ông ta không ở đây”, Diệp Thành lắc đầu bất đắc dĩ, liên tục chỉ về mấy hướng: “Người điều khiển đại quân Âm Minh ở đây là điện chủ chín phân điện của Chính Dương Tông. Bắt giặc phải bắt tướng trước, lát nữa đánh thì hạ gục chúng trước”.

“Yên tâm, nhiệm vụ này chúng ta đã phân công xong rồi”, tiếng cười bỉ ổi của Cổ Tam Thông vang lên từ một hướng khác: “Ba mươi sáu cảnh giới Chuẩn Thiên đối phó với chín cảnh giới Chuẩn Thiên, đội hình bốn đấu một, không có lý do gì để thua, đó là còn chưa bao gồm nhân tố không xác định là ngươi”.

“Dù vậy cũng không được khinh địch”, Diệp Thành truyền âm cho tứ phía: “Lúc trước ta từng nói Pháp Luân Vương còn điều khiển Âm Minh Khôi Tướng kỳ quái hơn nữa, tấn công Thanh Vân Tông là chuyện lớn, ông ta không có lý do gì không phái Âm Minh Khôi Tướng, nhưng ta lại không tìm thấy vết tích của chúng, vậy nên Âm Minh Khôi Tướng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mọi người phải cẩn thận”.

“Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào bắt đầu hành động? Xong việc sớm, chúng ta còn về ngủ”, Vô Nhai Đạo Nhân không kiên nhẫn nữa.

“Đã đến rồi, cũng không vội gì một chốc một lát”, Diệp Thành nhún vai: “Kết giới của Thanh Vân Tông sẽ không bị phá vỡ ngay đâu, đến khi chúng mệt rồi, chúng ta ra tay cũng không muộn”.

Nói xong, Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh:



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.