Chương trước
Chương sau
“Còn có thể trốn tới đây cơ à?”, người đàn ông kia không tiếp tục tấn công nữa, đôi mắt màu đen loé qua ánh sáng nhưng lời nói lại không phải của kẻ này mà là của kẻ khác.

“Ta nói mà, nhất định có người kiểm soát”, Diệp Thành nheo mắt nhìn người đàn ông.


Phía dưới, Cơ Tuyết Băng lảo đảo, khó khăn giơ tay, cô khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng rồi nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt lạnh lùng đến kinh người, trong đôi mắt đẹp kia không hề có chút cảm tình nào.

“Ngoan ngoãn về đi thì đỡ phải chịu khổ”, phía người đàn ông kia lên tiếng vả lại mỗi lần có âm thanh vang lên, đôi mắt hắn ta lại loé sáng.

“Muốn có thì đến mà lấy”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng, không hề tỏ ra sợ hãi, hoặc có thể nói cô đã nhìn thấu được sinh tử, cái chết đối với cô mà nói căn bản không phải là chuyện quan trọng nữa.

Nói rồi, khí tức hỗn loạn của Cơ Tuyết Băng lại lần nữa ngưng tụ nhanh chóng, toàn thân hiện lên quang hoa rực rỡ, mái tóc nhuốm máu kia cũng nhanh chóng biến thành màu bạc trắng bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

“Ta đã biết ngươi sẽ tự hại mình như vậy nên ngươi không có cơ hội đâu”, người đàn ông kia di chuyển phần trán có một đạo phù văn xích giống như con rắn bay về phía Cơ Tuyết Băng lập tức trói chặt lấy cô.

Khí tức Cơ Tuyết Băng đang nhanh chóng tăng lên thì lúc này lại nhanh chóng hạ xuống, tinh nguyên cuộn trào bị phù văn kia thôn tính.

Thấy vậy, cơ thể Cơ Tuyết Băng bất giác lảo đảo, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ bi thương, Huyền Linh Chi Thể, truyền thyết bất bại lúc này đến cả tư cách tự phế cũng không có.

Trong chốc lát, cơ thể cô chợt thả lỏng, đôi vai cũng không còn sức lực, đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm thì lúc này lại nhanh chóng u tối, cô đã từ bỏ đối kháng, chuẩn bị chấp nhận vận mệnh bi thảm.

“Cố gắng đối đầu thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi”, người đàn ông vung tay tới muốn tóm lấy Cơ Tuyết Băng.

Thấy bàn tay đen kịt giáng tới, khoé miệng Cơ Tuyết Băng nở nụ cười mỏi mệt, đôi mắt lãnh đạm trở nên mơ màng, trong tầm nhìn mơ hồ của Cơ Tuyết Băng chợt có bóng người hơi gầy xuất hiện.

“Diệp Thành, xin lỗi”, nói rồi Cơ Tuyết Băng không hề di chuyển, cứ thế mỏi mệt nhắm mắt.

Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay màu vàng kim từ hư không vung tới đưa cô ra khỏi vị trí đó.



Thế rồi Cơ Tuyết Băng vô thức mở mắt, ập vào mắt cô chính là một nửa lớp mặt nạ quỷ minh và chữ thù còn rớm máu trên trán, khuôn mặt này khiến cô chết lặng trong giây lát.

“Diệp…Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng đột nhiên thẫn thờ.

“Tự mình tính xem đây là mối ân tình thứ mấy rồi?”, Diệp Thành vừa đưa Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau vừa nói, “ân tình không phải nói là xong đâu, có vay có trả”.

Cơ Tuyết Băng há hốc mồm, chỉ có đôi mắt xinh đẹp đang ngấn nước rồi dần hoá thành sương.

Rầm!

Khi cả hai đang nói chuyện thì ở phía đối diện vang lên tiếng động rầm trời, vì Diệp Thành đột nhiên đưa Cơ Tuyết Băng đi nên một tay của gã đàn ông kia tóm vào hư không, để lại dấu ấn năm ngón tay trên mặt đất.
Là ai?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.