Chương trước
Chương sau
“Chúng ta chỉ đến đây để góp vui thôi, ngươi cũng không thể tính cả chúng ta vào được”, một lão già gầy như khỉ ho hắng lên tiếng, “vả lại ta và Hạo Thiên thế gia còn có giao tình, ta…ta còn từng chỉ điểm cho phụ thân của ngươi nữa”.

Ồ?


Diệp Thành nhướng mày thầm nghĩ lão già này rất thông minh, biết nắm bắt thời cơ.

“Ta nói thât, nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Hạo Thiên Huyền Chấn”, lão già kia vội nói.

“Ông ta tên là Hoàng Đạo Công, quả thực từng có giao tình qua lại với Hạo Thiên thế gia, có thể lôi kéo”, Hằng Nhạc Chân Nhân ngồi nhàn nhã thưởng rượu truyền âm cho Diệp Thành.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn liếc nhìn Hoàng Đạo Công từ đầu tới chân, người này trông rất giảo hoạt, đầu tóc rối bời, đôi mắt chốc chốc còn hiện lên cái nhìn tà gian, hình thái của ông ta trông có phần giống với Gia Cát Vũ.

Quan trọng nhất đó là ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

Phía này, thấy Diệp Thành nhìn mình như vậy, Hoàng Đạo Công cảm thấy mất tự nhiên, ông ta chỉ sợ tên này không để ý nói nhầm ra nhầm mệnh lệnh thì mình mất mạng.

“Hoàng gia gia, đắc tội rồi”, Diệp Thành mỉm cười khẽ khua tay: “Giải cấm”.

Dứt lời, rất nhiều sức mạnh được tạo ra bởi những tu sĩ mạnh đang đè nén lên người Hoàng Đạo Công tản đi khiến Hoàng Đạo Công thở phào, trong lúc này ông ta không quên lau đi mồ hôi trên trán mình.

“Ta có thể đi rồi chứ?”, Hoàng Đạo Công ho hắng nhìn Diệp Thành.

“Đừng vội mà”, Diệp Thành tươi cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “người hiếm khi mới tới Nam Sở, đợi lát nữa chúng ta cùng uống vài chén”.

“Ta về nhà uống vẫn hơn”, Hoàng Đạo Công cười trừ.

“Nếu người nói vậy thì phong ấn lại tiếp cho ta”.



“Hạo Thiên Huyền Chấn đúng là dạy được một người con ngoan”, khuôn mặt Hoàng Đạo Công đã tối đen như hòn than, nếu không phải bị phong cấm thì ông ta sẽ không chần chừ mà xông lên giết chết tên đê tiện Diệp Thành.

“Làm nhiều thêm một chút, bao nhiêu đồ ngon thế này kia mà, thật lãng phí”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi.

“Mẹ kiếp”.

“Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Diệp Thành gãi tai bước đi, dù là giao tình qua lại nhưng có lúc một số thủ đoạn cũng rất cần thiết, quan trọng nhất là hắn sợ Hoàng Đạo Công ra khỏi cửa là chạy mất.

Vì vậy hắn chỉ có thể mặt dày lại lần nữa phong cấm Hoàng Đạo Công, đợi mọi việc xong xuôi cùng lắm là bị đánh một trận, bị đánh mà có được thêm một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng đáng.

“Người trung niên mặc mãng bào kia là Mộ Vân Ngạo gia chủ nhà họ Mộ Vân”, Diệp Thành vừa sải bước đi thì liền nghe thấy truyền âm của Hằng Nhạc Chân Nhân, “người này cũng được, đáng để lôi kéo”.
“Nhà họ Mộ vân?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt của hắn dừng lại ở người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào, ông ta rất điềm tĩnh, không hề tỏ ra hỗn loạn, khí chất có phần giống với Hạo Thiên Huyền Chấn đều có sự uy nghiêm và khí thế của bậc bề trên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.