Chương trước
Chương sau
“Ngươi…”, Thị Thiên Chân Nhân đột nhiên đứng bật dậy.

“Bắt lấy”, Diệp Thành lạnh giọng lên tiếng, ngay sau đó liền có hàng trăm binh khí dày đặc bay từ trên trời xuống, uy lực mạnh mẽ. Thị Thiên Chân Nhân vừa đứng dậy liền bị khống chế, hiện giờ ông ta muốn cử động cũng không thể được.


“Diệp Thành, ngươi…”

“Ông ngoan ngoãn đợi đi”, Diệp Thành quay người bước tới trước mặt Vân Thanh, về con người này thì từ trước đến giờ hắn vẫn luôn muốn giết. Ông ta có thiên nhãn, có thể nhìn thấu bí mật, nhất định không thể để ông ta quay về Thanh Vân Tông nếu không thì cục diện của Thanh Vân có khả năng sẽ mất kiểm soát.

Lại nhìn sang Vân Thanh, sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, đến cả Thị Thiên Chân Nhân cũng bị khống chế, ông ta cũng không khá khẩm hơn là bao.



“Nghe nói ông có thiên nhãn, mở thiên nhãn cho ta xem”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Muốn giết thì giết, hà tất nhiều lời?”, Vân Thanh hắng giọng.

“Được lắm”, Diệp Thành lập tức tế gọi ra sát kiếm, một kiếm chém rơi đầu Vân Thanh.

Diệp Thành ra tay dứt khoát nhanh gọn không hề đợi thương lượng khiến tất cả mọi người đang ngồi đều không kịp phản ứng lại. Hắn nói giết là giết, có cần phải dứt khoát vậy không chứ.

Ở hiện trường, người ấm ức nhất chính là Vân Thanh, mặc dù đầu ông ta đã lìa khỏi cổ nhưng đôi mắt lại trố ra, bên trong đó còn mang cái nhìn uất ức, cả đời phấn đấu mãi mới mạnh được như vậy, cuối cùng lại vì cách thể hiện mà mất mạng.

“Là ông bảo ta giết ông, ta chỉ có thể miễn cưỡng làm theo thôi”, Diệp Thành xua tay, vẻ mặt bất lực.

Nói rồi hắn phất tay lấy đầu Vân Thanh sau đó đoạt đi căn nguyên thiên nhãn của ông ta.

Căn nguyên thiên nhãn chính là một con mắt hư ảo, xung quanh có lưu quang chói lọi, phát ra ánh sáng huyền diệu, trên đồng tử còn có hoả diệm ấn kí, giống như trên đồng tử Tiên Luân Nhãn của hắn có một ấn kí tiên luân vậy.

Mặc dù hắn dùng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu được một số manh mối nhưng khả năng cụ thể của đôi thiên nhãn này hắn lại không thể nhìn ra, muốn biết được khả năng thực sự của nó thì cần phải dung hoà vào mắt mới biết được.

Hắn không lãng phí thêm thời gian với đôi mắt này, cứ thế ấn kí nó trong một cái bình ngọc, thiên nhãn có thể gặp mà không thể cầu, đây chính là một món bảo bối, mặc dù không thể so với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng dù gì cũng là thiên nhãn, nói không chừng con mắt này còn có khả năng bá đạo khác.

“Thị Thiên Chân Nhân bị khống chế, Vân Thanh bị tiêu diệt, Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng khó tránh khỏi”, phía này, một số người đang ngồi nguyên vị trí ban đầu không dám nhúc nhích, bọn họ truyền âm cho nhau.

Vừa truyền âm bọn họ không quên liếc nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng ở phía cách đó không xa. Một người là lão tổ của Hằng Nhạc, một người là thánh nữa của Chính Dương Tông kiêm điện chủ phân điện thứ chính, đều là những kẻ có thù với Diệp Thành. Theo như những người này thấy thì với tính cách của Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cho hai người này.

“Các vị tiền bối, mọi người ăn no chưa?”, Diệp Thành thu lại thiên nhãn của Vân Thanh, hắn nhìn những người đang ung dung ngồi đó.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.