Chương trước
Chương sau
Có lẽ đến lúc này ông ta mới thấy hối hận, hối hận vì không nên làm chim đầu đàn, hối hận vì đã chọc giận sát tinh Diệp Thành, đến cuối cùng phải rơi vào kết cục thê thảm thế này, đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời, đi sai một bước là không thể làm lại.

“Là ông ta đánh ta trước”, Diệp Thành vô tội nhìn mọi người.


“Được, được lắm”, Linh Chân Thượng Nhân tức đến bật cười, nụ cười hung ác dữ tợn, khí thế cường hãn ập tới bao phủ bầu trời như một tấm màn đen, nghiền ép khiến hư thiên như muốn sụp đổ.

Thấy thế, dù là người của Chính Khí Điện hay người tới chúc thọ đều bộc phát khí thế kinh người, hiện tại có Linh Chân Thượng Nhân dẫn đầu, mà đây lại là Chính Khí Điện, bọn họ đông người, không có lý do gì phải sợ.

“Chúng ta là tu sĩ chính phái, hôm nay phải diệt được ma đạo”, ngay sau đó có người hét lên.

Có người dẫn đầu, tứ phía lập tức có người hưởng ứng, tiếng hô tạo thành một làn thuỷ triều rung chuyển cả đất trời.

Thấy cảnh này, Diệp Thành cười nhạt, mái tóc dài đen nhánh chuyển sang màu đỏ sẫm, khí tức ác sát quanh thân hắn cũng cuồn cuộn dâng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu mày cũng xuất hiện ma văn, khí thế của hắn tức khắc lên tới cực điểm, bộ dạng này của hắn thật sự giống như ma vương cái thế.

“Tên ma quỷ kia, hôm nay chúng ta phải thay trời hành đạo”, thấy Diệp Thành như thế, tiếng hét như thuỷ triều lại nhấn chìm hắn, ai cũng căm phẫn, ai cũng chính nghĩa, người nào cũng sát khí ngút trời, ai không biết còn tưởng Diệp Thành thật sự có thù giết cha với họ.

“Ta là ma đấy, các ngươi làm gì được ta?”, Diệp Thành xoay khớp cổ, vẻ mặt thoải mái, dễ chịu.



Ầm!

Vì một câu nói của Diệp Thành mà hư không trong Chính Khí Điện nổ tung.

“Linh Chân, câu hỏi của một năm trước, bây giờ ta vẫn muốn hỏi ông lần nữa”, Diệp Thành vẫn thoải mái vặn khớp cổ: “Thế nào là chính, thế nào là ma?”

“Ta là chính, ngươi là ma”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt, giọng nói lạnh lùng mà đanh thép vang vọng khắp không gian, mang theo sự uy nghiêm tối thượng, không ai được phép làm trái.

“Ma là ma, ngươi sẽ không bao giờ thay đổi được”, ngay khi Linh Chân Thượng Nhân vừa dứt lời, tiếng hô như sóng thuỷ triều hội tụ thành đại dương, nhấn chìm bóng dáng đơn độc của Diệp Thành.

“Trời cao có đức hiếu sinh, tự phế tu vi đi, như vậy ta sẽ tha cho ngươi được sống”, trong tiếng xôn xao, giọng nói uy nghiêm của Linh Chân Thượng Nhân lại vang lên lần nữa, ông ta đứng trên hư thiên như người phán quyết cao ngạo, tựa như mỗi lời ông ta nói đều không ai được phép làm trái.

“Tên ma quỷ kia, tự phế tu vi đi thì tha cho ngươi được sống”, lời nói của Linh Chân đã dấy lên ngàn cơn sóng, lại thêm một đợt tiếng hô như sóng thuỷ triều nữa.

Cảnh tượng hôm nay hệt như một năm trước, vẫn là một đám người ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, tự nhận mình là chính phái, bóng dáng Diệp Thành vẫn cô độc như vậy, thế đạo này vẫn là thế đạo đảo ngược trắng đen như thế.

“Không biết tại sao, ta rất thích dáng vẻ này của các ngươi”,



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.