Chương trước
Chương sau
Lời vừa dứt, tiếng kiếm rung đã vang lên, một kiếm quán trường hồng của ông lão áo tím xuyên qua không gian hư vô đâm thẳng tới đầu mày của Diệp Thành.

Thấy vậy, Diệp Thành nhướng mày, khoé miệng nở nụ cười giễu, lão tử giết cảnh giới Chuẩn Thiên còn chẳng hề nao núng, ai cho ông tự tin đến giết ta?


Dưới sự chú ý của bao người, sát kiếm của ông lão áo tím cách đầu mày của Diệp Thành chưa tới nửa trượng, Diệp Thành còn loáng thoáng nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của người đó.

Nhưng cảnh Diệp Thành bị nhát kiếm kia đâm xuyên đầu mày trong tưởng tượng của mọi người không xuất hiện, khi sát kiếm đó chỉ còn cách hắn một tấc, hắn đột nhiên nghiêng người nhẹ nhàng tránh được.

Nhát kiếm tuyệt sát không ám sát thành công, ông lão áo tím đột nhiên sầm mặt, lùi lại phía sau.

“Đến rồi còn muốn đi? Không dễ vậy đâu”, giọng nói lạnh như băng của Diệp Thành vang lên, ông lão áo tím đang định rút lui đã bị hắn kéo trở lại.

Phụt!

Máu bắn ra, đan hải của ông lão áo tím bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, tu vi của ông ta đã hoàn toàn bị phế.

A!

Tiếng hét thê thảm thất thanh đột nhiên vang lên, giây trước ông lão áo tím còn khí thế ngút trời muốn giết Diệp Thành, giây sau đã biến thành một kẻ vô dụng.

Mạnh thật!

Bên này, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, đó là cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong đấy, chỉ thiếu một bước nữa thôi là đến cảnh giới Chuẩn Thiên rồi! Không ngờ ông ta lại không đỡ nổi một hiệp trong tay Diệp Thành, sức chiến đấu của Diệp Thành phải mạnh đến mức nào chứ!

A!

Giữa những tiếng kinh hoàng, ông lão áo tím vẫn đang la hét thảm thiết, đầu tóc rối bù, bụng dưới đầm đìa máu tươi, trông ông ta lúc này như một con chó điên đang gào thét. Mục đích ban đầu của ông ta là lấy lòng, ông ta cũng biết sức chiến đấu của Diệp Thành mạnh thế nào, vốn cũng không nghĩ sẽ giết được hắn, tất cả chỉ là làm cho Linh Chân Thượng Nhân xem, ông ta chỉ định tung ra một chiêu đỉnh phong để đánh lùi hắn, nhưng không ngờ thậm chí còn chẳng gắng gượng nổi một hiệp trong tay hắn.

“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, nghĩ đến việc mình đã bị phế tu vi, ông lão áo tím lại gào thét điên cuồng, suy cho cùng ông ta cũng không chấp nhận được sự thật tàn khốc này, ông ta là kẻ mạnh luôn ở trên cao, bây giờ tu vi đã bị phế, ông ta trở thành một kẻ bỏ đi, ông ta biết rõ thân phận này của mình sẽ gặp kết cục thế nào.

“Có thể trách ta được sao?”, Diệp Thành xoè tay nhún vai nhìn ông ta với vẻ vô tội: “Bao nhiêu người như vậy chẳng ai làm sao, có mỗi ông nhảy ra tự tìm khổ”.

“Giết, giết, giết!”, ông lão áo tím điên cuồng lao về phía Diệp Thành, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.

“Lão tử không có hứng thú với ông”, Diệp Thành còn chẳng thèm nhìn, vung bừa một chưởng ra, ông lão áo tím vừa nhào tới đã bị một chưởng của hắn ấn xuống đất.

A!
Ông ta gào thét thảm thiết, bị một chưởng đánh cho quỳ xuống không nhúc nhích được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.